Music and me


href="http://s810.photobucket.com/albums/zz24/hotmit_1989/?action=view&current=Music_Note_Tattoo_by_Dartedrose.jpg" target="_blank">Photobucket

Thứ Hai, 15 tháng 3, 2010

Bức tranh không màu 1

http://matcuoi.com
Nhạc hoà tấu với nó là một bức tranh không màu sắc..

Về chất liệu, bức tranh không vẽ trên giấy, trên gỗ hay bất cứ vật liệu thông thường nào khác. Bức tranh được vẽ trong tâm tưởng, trong ký ức hôm qua và trong tương lai ngày mai...

Về người vẽ...Người hoạ sỹ tài ba làm nên kiệt tác ấy là tác giả, là những nhạc công, là người mà nó nhớ đến.... Dụng cụ mà họ sử dụng không phải đơn thuần những bút lông. những màu nước, những bút chì...Dụng cụ ấy đặc biệt như chính họ vậy....

Người nhạc sỹ vẽ bằng dấu tròn, bằng dấu lặng, bằng dấu hoá gì đó.....cứ thế...giai điệu trầm bổng, mềm mại...Anh ta vẽ trên 5 cái dòng kẻ đươc gọi là khuông nhạc.Qủa thực khuông nhạc chính là nơi tảo ngộ của la thứ dịu dàng, đô trưởng ấm áp và muôn điều kỳ diệu khác.

Người nhạc công- những guitarist, pianist...sử dụng sự khéo léo của ngón tay, sự nhạy cảm nơi đầu ngón tay mà biến hoá âm thanh đi từ hết cung bậc này đến cung bậc kia...vẽ ra những bậc thang dẫn lối người nghe...


Nó nhắm mắt để lang thang theo giai điệu không lời ấy...

Dễ chịu lắm- cái cảm giác âm thanh chảy trong người, hoà cùng nhịp thở...tràn ngập căn nhà nhỏ. Các cơ nới lỏng, nơron thần kinh theo đó mà thư giãn sau 60 phút căng thẳng...Trên cái giường khô khan, vô cảm kia nó đang trôi bồng bềnh theo đám mây trắng xôm xốp....

...........Childhood of memory..............

Bản nhạc không lời được sáng tác và trình bày bởi nhóm các nhà soạn nhạc Thuỵ Sỹ có tên Bandari.
Bao giờ cũng thế mỗi khi tiếng sáo Flute ấy cất lên cũng là lúc nó nói với chính mình, với ai đó :"..........sẽ ra sao nhỉ? Nếu ngày mai..........."Đoạn blog chẳng phải do nó viết mà nó nhớ đến từng cái chấm chấm. Nó đọc kỹ từng từ, từng chữ...Bởi lẽ mỗi từ " nặng" lắm. Cảm xúc người viết dồn nén trong ấy...cái " tình ", cái " hoài niệm", cái "thèm"...

Tiếng saxophone sâu lắng dìu dắt tâm hồn ta trở lại những ngày hè tháng 5 đầy nắng đầy gió...khi nó chỉ là một con bé học lớp 10 đầy bỡ ngỡ và hiếu kỳ.

Đó là những buổi sáng...áo trắng đến trường. Nào mũ rộng vành, nào khăn bịt mặt, nào tất tay tất chân đủ cả...Bữa tiệc tóc cho đứa ngồi sau ăn đủ...Còn nó cứng đầu hơn... Sao phải tránh nắng tránh gió...Nó áo ngắn tay, đầu trần...mà có đen được đâu!

Đến cổng trường lũ học sinh hoãn lại sự sung sướng. Chúng chỉnh lại trang phục để bước qua mấy cái camera kia. Vô duyên nhất là mấy thằng con trai...Chúng vô tư giữa bàn dân thiên hạ mà sơ vin, kéo áo, kéo khoá...Điệu đà vô đối là lũ con gái...các ả mặc quần vải và " tẩu như phi" lên WC mà thay quần bò. Một số cá nhân hoặc gương mẫu hoặc "chậm tiến" bị ghi vào sổ vì quên thẻ, đi tông hay mắc lỗi gì gì đó... Thành phần còn lại "số đông đua mình cũng đú theo" ào ào như lũ cuốn vào trường.
Nhớ những chiều tan học nào được mấy ai " đi đến nơi, về đến ngõ"...Nó cùng lũ bạn đánh cho bóng cái mặt đường Lê Lợi. Đây vốn là địa chỉ quen thuộc của học sinh đất cảng từ bao đời. Nào bánh mì cay, nào bánh bèo, nào chè dun dế đủ cả... Hôm nào may mắn xót lại tiền trong túi thì cũng khét lẹt với sữa chua, bánh flan...khi qua Lương Khánh Thiện...

Có lần thằng Ngô đồng hứng chí rủ bọn con gái la liếm chợ An Dương. Thằng đó gọi nước dừa rồi ực một phát...đập phịch cái cốc xuống bàn rồi nói thanh toán tiền. Lũ con gái đang hàn huyên buôn đi đổi lại nhìn nó bằng đôi mắt sắc như " dao phay" sắp chặt khúc xương. Thằng Ngô phân bua là vội đi học..." Các ấy cứ bình tõm mà tõm...mà hàn huyên. Tớ gửi tiền rồi!

Thế đấy...Có những khuôn mặt thân quen cứ tự động vẽ lên trong nó bức tranh kỳ lạ của ngày qua. Chiều dài của tranh tính bằng sự ngoằn ngèo của con ngõ, bất tận của con đường và thẳng tắp của hàng đèn. Chiều rộng cũng thế...chẳng thể đo bằng km mà chỉ có thể đo bằng 3 năm ,hơn 27 tháng, xấp xỉ 900 ngày..........

Bức tranh mở ra không gian thoáng đãng của buổi sáng mùa hè trong tiếng saxophone ngọt ngào sâu lắng. Những âm thanh ngắn, trong vắt của bells cứ như giọt nắng thu rớt xuống chiếc cặp tóc đầy những hạt lấp lánh của cô bạn. Tiếng đàn Harp cứ thế...róc rách kể...kể những câu chuyện còn dang dở...về khung trời mây bạc về những ước mơ thơ bé............

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét