Music and me


href="http://s810.photobucket.com/albums/zz24/hotmit_1989/?action=view&current=Music_Note_Tattoo_by_Dartedrose.jpg" target="_blank">Photobucket

Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

Chiều nay không có mưa bay



Chiều nay không có mưa bay

Hotmit_1989

“ Nắng vàng con phố.

Hoa nghiêng dài trong mắt.

Và thu nhẹ trôi rất êm…

Chiều nay không có mưa bay và anh ngủ quên đã lâu rồi.

Ngủ quên trên phố một mình….”

Tiếng hát rền rĩ, bước người chênh vênh, dáng cao xiêu vẹo…xô dạt cả trời chiều. Hắn đeo một guitar, đeo một cái bóng cô đơn, đeo một tình yêu nặng nề. Phố lặng lẽ, bước chân lặng lẽ…hắn cũng lặng lẽ sau bao đêm dày vò bản thân. Có lẽ 22 năm ở trọ trên đời đây là khoảng thời gian u tối nhất của hắn tính tới phút này. Bỗng nhiên hắn thấy ghét cái nghiệp mình đang theo đuổi biết bao. Hát, hát những nỗi buồn.Nốt nhạc vớ trên khuông nhạc, ca từ ướt nước mắt của người, của đời. .giai điệu thấm máu- giọt lệ trái tim. Hắn hát như rút dần yêu thương rôi vơi can hẳn. Những số phận tình yêu côi cút, bơ vơ ám vào hắn. Hắn hát chuyện đời mà thành ra chuyện mình. Hăn từng đau hộ nỗi đau người ta để đau đớn nhận ra đó là nỗi đau của mình:

“ Mưa là khúc hát, mưa là năm tháng.

Còn em là những nhớ mong của đời anh

Chiều nay không có mưa bay

Chỉ có những con đường dài…cùng anh ngồi hát vu vơ”

(Khigiadn)

Có lẽ hắn sẽ chẳng đủ dũng cảm để bước qua nỗi đau ấy nếu không có một hạnh phúc vô hình nằm trong đó. Hắn mỉm cười. Sự cân bằng của cuộc sống thật trớ trêu. Nó chẳng qua là những miếng ghép đối lập được ghép vào với nhau. Hắn nhớ có lần hắn và em café chiều ở Space. Đôi mắt hắn bỗng dưng sâu thẳm, chứa đầy hoàng hôn trong mắt. Một nỗi buồn bỗng dưng cuộn lại thành giông trong hắn. Hắn thấy buồn một cách kỳ lạ bên em.Hắn nói như đang tâm sự với em, với chính hắn.:

_ Có phải những nười đẹp trời thường ngắn ngủi thế này không?

Em nhìn hắn, nhìn thẳng vào bầu trời chiều đang sụp đổ trong sự thất vọng ấy rồi phá lên cười.Hắn có vẻ bực mình với cái kiểu lệch tone thế này. Đấy là khi hai người không cùng nói một thứ ngôn ngữ. Đấy là khi hắn say sưa nói bằng trái tim còn em nghe bằng đôi tai trần trụi:

_Sao em cười ??? đập vỡ sự bình yên rồi! Ác quá!

Em dùng cái lưỡi lém lỉnh của mình lướt nhẹ lên môi trên. Rồi chống cằm đăm chiêu như người lớn khác hẳn với cái cách em cười lúc nãy:

_ Vì anh buồn nên em cười!

Lúc này chính hắn đập vỡ những mảnh bình yên hiếm hoi còn xót lại. Chúng vỡ vụn…lăn tròn như pha lê… Tiêng lăn nghe êm.

_ Sặc…Anh buồn, em cười. Em thật là buồn cười! Đền anh đi! Anh nuốt trôi mất “ cảm hứng “rồi

Đôi mắt em cười “ nham hiểm” sau lớp thủy tinh:

_Nó trôi vào rồi sẽ tự trôi ra thôi!

Cô bé ấy trong hắn không phải là em gái, không phải bạn…lại càng chẳng phải người yêu. Trẻ em vị thành niên….Cho đến tháng 9 này cô bé tròn 18…Hắn tròn 23. Cô bé với bím tóc dài tết chặt đến tận ngọn…thành cái đuôi ngoe nguẩy. Nếu ai đó chỉ thấy phía trước mặt một khuôn mặt bầu bĩnh được trang điểm bời cặp kính nâu nhạt chắc tưởng cô bé tóc ngắn. Nhưng thực ra cô bé có cái đuôi khá dài và bướng bỉnh. Đôi mắt kia hắn nhìn bao lần mà không thể thấy hết được sự già dặn đến xót xa. Sự già dặn nằm ngay ở phút ngây ngô đáng yêu nhất.

1 )Vô tình gặp nhau 3 lần là nhân duyên:

Trước khi gặp cô bé…Hắn trầm tính, ít nói. Đôi khi người ta nói hắn thờ ơ, lãnh đạm…Hắn mặc kệ. Giữa đám người đong đúc, ồn ào kia…Hắn là một ốc đảo xanh tươi yên ả…gió mát..Và chính ốc đảo bí ẩn ấy đã thu hút cô bé…..

Tháng tư năm…

Vào một chiều thứ 7 chật ních những suy tư hắn quyết định xuống phố. Đi qua mấy ngã tư…chẳng có đèn xanh đỏ vàng…phố tắt điện. Mọi người vượt đèn đỏ tập thể. Hắn cũng ở trong số đông ấy. Vòng vèo một hồi, kim xăng tiến về vạch đỏ, hắn tiến đến hồ An Biên mua một khoảng không trên “ Space”. Khoảng không gian ngập nắng-“ giọt nắng cuối chiều rơi xuống tóc”..Thấy mênh mang! Hắn tựa ghế chờ…chờ ánh chiều dần tan vào ngõ tối.

“ Tách….”

Khoảnh khắc bị đánh cắp bởi một bàn tay…Hắn chẳng hề hay biết cho đến khi người ta mang cho hắn hóa đơn thanh toán kèm theo dòng chữ

:

”Người cứ đi người mang theo bóng

Chiều cứ qua chiều mang theo nắng.

Nắng tắt rồi người ơi!

Thứ 7 máu chảy về tim người nhé! “

Hắn bất ngờ. Có ai đó lại nhìn thấy cái bóng chiều như hắn ư ???Bữa đó hắn được người ta mời cốc café. Hắn ra về hân hoan với niềm vui nho nhỏ. Một cô gái đi qua…đúng hơn là cô học trò nhỏ trong màu áo trắng đi qua nhanh kịp gửi lại hắn một nụ cười. Nụ cười chỉ trong tích tắc mà làm hắn râm ran như ve kêu mùa hạ mãi không thôi. Lần đầu tiên hắn được chiêm ngưỡng một nụ cười đẹp như thế :

“ Nụ cười em hay phút bình yên nơi anh

Thoáng áo trắng bay miền ký ức xa thẳm

Thời gian mê mải cho bước người vô định

Bâng khuâng một chiều cho những chiều ngày sau”

Và rồi những chiều thứ bảy sau không đến….

Một tháng sau……

Dưới cái nóng 32 độ….một ngày tháng lăm tránh đâu cho khỏi trời nắng, hắn trở về thành phố sau 20 ngày xuyên Việt. Hành trình bắt đầu từ trái tim hồng Hà Nội xuống tít mũi Cà Mau- điểm cuối cùng của Tổ Quốc. Đó là chương trình ca nhạc từ thiện gây quỹ ủng hộ người nghèo được dựng bởi những tấm lòng rất “ Việt”

Nhứng chuyến di xa thường cho ta cơ hội thêm yêu nơi minh sinh ra hơn. Những người bạn mới thường nhắc nhở ta về khung trời xanh dịu của trái tim người ở lại. Những buổi café chiều Highland ,Ví Dạ hay Rex hình như không đẹp bằng café Space chiều hôm đó. Những nụ cười bơm đầy “ toan tính” ,màu “giả tạo” hắn gặp mà thấy sao quá nhạt….Hắn thèm một chiều thứ bảy như thế- café chiều thứ bảy Space…

Trở về đây, Trở về cái nóng như ong đốt hắn đang đi tìm cho mình một ánh lửa phía trời xa. Hắn chậc lưỡi:

_Phượng năm nay nở muộn. Tìm mãi đỏ mắt mới thấy bông bé xíu xa tít tắp.

Bạn bè điện thoại liên tục. Lại chén chú chén anh bên nồi lầu vật vã mồ hôi…chua cay mặn ngọt đủ cả. Bước chân về mau mà sau lưng thấp thoáng ánh nhìn, ánh chờ. Một cô gái- một cô học trò đánh rơi nụ cười phía hắn.Quen quá! Thân quá! Hắn ngẩn ngơ:

“ Hải Phòng nhỏ bé…Hay lòng ta cứ chật???

Nụ cười khỏa lấp mặt hồ nước thời gian”

Một phút ngẩn ngơ đủ để hắn vụt mất bóng áo trắng tinh khôi ấy. Gã nghệ sỹ lang thang hay bâng khuâng giữa dòng cảm xúc bất chợt như thế. Có khi chỉ một dáng hình, một nụ cười phù du cũng thành bất tử trong bài ca hắn hát. Phải chăng hắn nhớ- một nỗi nhớ không dáng hình ngập màu nắng.

Và 3 lần tình cờ như thế nói cho hắn biết đấy là nhân duyên

Một buổi sáng lướt web tìm cảm hứng cho ngày mới…Hắn vô tình bước vào thế giớI của Life_makes_fun’s blog

Ấn tượng đầu tiên là cái theme. Những thỏi socola ngọt ngào kèm theo blast dễ thương:” Cuộc đời là một hộp kẹo socola. Không biết hôm nay mình sẽ lấy cái kẹo nào nhỈ ^^” Hắn nghĩ thầm trong bụng. Có vẻ như mỗi ngày cô ta đến đây mở những thú vị được gói trong lớp giấy bạc lóng lánh

Hắn cười . Đúng là trẻ em mới lớn! Sau nay khi cô ta bằng tuổi hắn cái theme kia sẽ hoa mắt bởi những nhánh tỏi kèm theo lời cảnh báo “ Đừn bóc tỏi nếu bạn không muốn bị cay mắt” . .Lướt qua lướt lại cái ava.Chậc! Nụ cười này hắn đã gặp đâu đó. Hay tất cả nụ cười đểu giống nhau thế này..Hắn đi theo bản năng của con người. Tò mò lật mở cuộc sống của kẻ xa lạ. Entry gần nhất cách đây 3 hôm.

Oh my god! Đập vào mặt hắn là cái màn hình 19 inches tinh thể lỏng. À đúng! À sai! À mà chính xác là đập vào mặt hắn là hắn. Hắn đang đứng dưới cây phượng già nhất nhì thành phố. Phút “ hâm đơ” ấy được giữ lại, ngự ở đây đã 3 hôm.Entry khá hay. Cô ta đang mổ xẻ, phân tích mình bằng phương pháp….Cô ta xoay tròn mình ngắm nghía từ mọi góc độ…

Tiếp tục tìm kiếm. Hắn bỏ qua rất nhiều bài viết mưa bão rất teen, rất lãng xẹt…và dừng ở một entry khá dài “ Thứ bảy máu chảy về tim người nhé”. Lần hai đập vào mặt hắn là hắn…chứ chẳng phải ai khác.Hắn đang ngồi- mơ màng- hồn ở space…Trông cái này “ lừa tình “ quá…lừa cả “mình” nữa…Entry là cả một câu chuyện dài của nhân vật “ tôi” với người vô tình gặp hôm ấy. Cuộc nói chuyện trong câm lặng, khá sâu sắc…

Nụ cười, cô học trò nhỏ, mảnh giấy hôm thứ bảy, chủ nhân của những dòng entry này…tất cả là một. Hắn để lại comment

_Góc cũ Space, café, chiều thứ bảy đợi cô học trò nhỏ. Không đến không về!

Hắn và em quen nhau như thế. Ba lần tình cờ ta biết đó là nhân duyên.

2) Những tâm sự lang thang

2 giờ sáng hắn lọ mọ cuốn album, lôi những tấm ảnh cũ ra ngắm nghía. Ảnh này là khi hắn 16 tháng tuổi. Cái giường hắn nằm đã được hỏa táng thành tro khi hắn lên 7.Ảnh này là khi hắn thi “ Bé khỏe bé đẹp”- Bài hát đầu tiên hát trước mọi người “ Tạm biệt búp bê thân yêu”. Giọng hát chim non nữ không phải, nam chưa thành…đã đạt giải nhất năm ấy. Và còn nhiều nhiều tấm ảnh khác…đưa hắn về lại ký ức tuổi thơ bao giờ cũng ngọt mát như sữa chua ngày hè.

Hắn đưa tay rờ lên gương mặt cha- Người đàn ông 30 tuổi năm ấy giờ đã 53.tuổi. Hắn thoáng buồn. Hắn và ông ấy chưa bao giờ hiểu nhau. Những hiểu lầm giữa họ như đợt sóng kia không bao giờ ngớt. Hắn lấy cái điện thoại soạn một tin nhắn gửi tới “ cô học trò nhỏ”:

_ Thỉnh thoảng lại thức cho đến sáng chỉ để ngắm nghía vài tấm hình cũ. Ừ mình biết mình hâm hâm thật rồi. Nhưng mình muốn chia sẻ cho bạn…

Chưa đấy một phút sau tin nhắn reply:

_ Nhiều khi đôi mắt đã ngủ mà trái tim còn giật mình vô thức. Cái tôi cầm lấy một chia sẻ. Có khi cứ miên man mãi về ý nghĩ không phải của mình để giật mình “ đêm qua chưa? Mà ngày sao vội đến”. Ngày mới đến như đã hẹn…chúc cho tấm hình ngày mai trưởng thành hơn ngày qua.

Có những cuộc hội ngộ.. Chỉ là một tâm hồn hiểu thấu một tâm hồn. Và đôi khi trong cuộc sống như vậy là đủ…Nhẹ nhàng mà sâu lắng.

3) Cuộc hội ngộ kỳ lạ:

._Hội ngộ…là cùng “ ngộ”.

Em nhắn nhó, cái mũi nhăn nhăn, cái trán bướng nhăn mãi không được.:

_ Anh này ! Tự dưng em thấy 50 năm nữa…liệu anh còn đàn cho em nghe thế này không?

Hắn véo lấy cái mũi, véo lấy nỗi sợ hãi vô hình của em :

_ Em ngốc kể cả khi 70 tuổi nếu em còn hướng đôi mắt bạc màu về phía anh …anh sẽ vẫn hát cho em nghe…

_ Thế còn ở tuổi 71,72,73….

_Anh không định sống lâu thế đâu….He he

Hắn không thể định nghĩa…hay chẳng bao giờ muốn định nghĩa thứ tình giữa hắn và em. Nó lạ như chính con người em vậy. Đó là sự cảm thông của những đôi mắt.

4) Đôi mắt

Một ngày đông lạnh năm 2008…

Cái lạnh sắc buốt cứa vào da thịt. Em vượt hơn trăm cây số chỉ vì một tin nhắn của hắn:

_ Em làm gì ? Mai anh đi Hà Nội rồi…Café nhé!

Quán hôm nay mất điện. Mấy cái loa được dịp nghỉ ngơi. Chỉ có nến, hắn, em và guitar. Em cứ nhấp nhổm không yên. Hắn hỏi :

_ Em! Tìm gì thế?

_ Em tìm bóng…

Em nói hắn như cái bóng câm lặng. Em kể câu chuyện về cái bóng do em tự nghĩ ra để ôm lấy nỗi cô đơn trong hắn:

_ Ngày xưa bóng là người.Người cô đơn, lủi thủi một mình. Người ấy cứ giứ riêng cho mình những nỗi niềm câm lặng như thế. Người đó càng ngày càng đen…cho đến khi thành cái bóng chất chứa bao tâm sự mà chẳng thể share cùng ai…

Hắn đưa mắt xuống dây đàn…miết nhẹ chúng. Những âm thanh đau lòng:

_ Anh thất bại rồi. Anh nói dối em. Anh không đi Hà Nội để thi. Anh đi để trốn sự kém cỏi của chính mình. Rồi bố anh sẽ cười vào anh. Anh không chứng minh được cho ông ấy…

_ Bố anh cần anh chứng minh điều gì???

Hắn không nói gì. Hắn tìm câu trả lời trong bản Romance..Nhịp dồn dập như ý nghĩ vây lấy hắn. Hắn đang cố chứng minh điều gì??? Sự thật là hắn chẳng hiểu gì về bố.

Em có thói quen cầm cốc tay trái. Thói quen huých cố ý làm hắn đánh tượt. Em nhìn xoáy vào cái cốc không còn lấy một giọt café mà nói hờ hững:

_ Bố cần anh chứng minh điều này đây. Đánh tiếp đi anh. Bản nhạc còn dài….

Đôi mắt hắn nương tựa bên em mỗi lúc mệt mỏi, muốn khép…

_Cảm ơn em! Cô học trò nhỏ của anh!

. 5) Trở về tuổi thơ:

Tháng 9 năm sau em mang đến cho hắn một món quà sinh nhật đặc biệt. Một chiếc vé trở về tuổi thơ. Em là hướng dẫn viên trên hành trình ấy. Còn hắn – hắn là vị khách duy nhất. Một lần nữa hắn lại được mặc áo đồng phục dự lễ khai giảng…Được đắm mình trong nỗi hân hoan của thầy cô bạn bè. Được ngồi trong lớp nghe thầy cô dặn dò nhắc nhở. Hắn yêu biết bao cánh bướm trắng dưới sân trường kia. Hắn yêu biết bao cô học trò nhỏ của hắn. Hắn lại lặng im dưới hàng cây chan hòa ánh sáng lung linh. Cái hương thu nghe êm lắm…….

…Sau khi kết thúc lễ khai giảng, hắn đưa em trở về những góc phố thân thuộc. Một cơn gió nhẹ…mưa thu qua. Hắn mặc kệ. Em mặc kệ. Đã lâu không đạp xe…đã lâu không có ai ngồi sau hắn vòng tay siết nhè nhẹ mỗi khi hắn phanh bất ngờ…Đã lâu không có ai lắng nghe hắn hát sau lưng thế…đã lâu…không ra đường khi trời mưa:…

“ …Chiều nay không có mưa rơi ướt trên đôi bờ vai

Chiều nay không có mắt em cười như lúc xưa

Dường như góc phố cũng biết buồn…thả hoa bay khắp con đường.

Chiều nay không có mưa rơi anh lặng im….”

(Khigiadn)

Những vòng xe cứ êm đềm . Hạt mưa nhẹ tênh xoa dịu vào những vết thương của người trên phố. Vị mưa thu ngọt hay có hai kẻ đang hạnh phúc dưới mưa. Hắn lại có cảm hứng rồi. Những đam mê trong hắn như được nuôi sống bởi những món quà kỳ diệu của em- Đặc biệt là em –Hộp socola của đời hắn.

6) Chiếc kẹo đắng:

Cô học trò nhỏ vẫn dành tặng hắn mỗi viên kẹo vào sớm mai.

Rồi một ngày cuối thu cách đấy không lâu…viên kẹo em mang đến đắng ngắt như cái tin em nói rằng em phải đi.Một hành trình rất dài. Ban đầu hắn thấy lạ vì nghĩ rằng lại là một trò đùa của cô học trò nhỏ. Rồi sau hắn thấy hoang mang, hoảng hôt…trong nét xanh xao trên gương mặt của em:

_ Hình như em không được khỏe đâu. Đừng đi nữa.

Tay nhỏ em nắm lấy hắn :

_ Anh à ! có nhứng lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa vẫn chỉ là lời hứa. Vì em phải đi xa. Nhưng nhờ đó anh biết chờ đợi hi vọng. Em không mong anh tha thứ vì sự thất hứa đó…Nhưng khi không có em bên cạnh anh phải đọc được những thông điệp ấy sau mỗi bước anh đi…

Lần đầu tiên hắn thấy em rưng rưng…Vệt nước mắt lăn dài trên má. Hắn cảm nhận được có chuyện gì đó đang sắp vỡ òa. Bất ngờ em ôm hắn từ phía sau. nghẹn ngào trong tiếng nấc…Lưng áo hắn ướt đẫm nỗi đau trong em. Hắn muốn hỏi nhiều lắm…Nhưng rồi hắn xoay người che chở lấy thân em run rẩy.

_ Em phải đi thôi. Nếu không gia đình em sẽ cạn kiệt mất…Nhưng em sợ! Thật sự rất sợ!

Hắn đưa em về nhà. Và đứng đó chờ đến khi nào em đi ngủ hắn mới về. Nhưng lạ thật…đã hơn hai tiến em cứ ngồi đó, Vắt vẻo bên khung cửa xanh…Hắn lấy điện thoại gọi thử cho em:

_ Alô! Nghe rõ trả lời! Cô học trò làm gì đấy? Đã ngủ chưa? Mai kiểm tra 15 phút lịch sử đấy. Chuẩn bị phao cho khỏi chìm chưa thế?

_ Em ngủ rồi. Hì…Anh ngủ đi! Thật ngon vào!

Sương lạnh đến tận xương…Nghe thấy nỗi suy sụp đang đánh bại em trong cả tiếng cười hồn nhiên…Hắn đau…đau lắm mà không dám dang tay :” let me be your hero baby. I can kiss away the pain…”

7) Chiều nay không có mưa bay:

Cho đến khi tất cả đã muộn…Và hắn là kẻ chậm chạp nhất. Đôi mắt em khép mà hắn không đủ dũng cảm cho em nương nhờ. Bố mẹ em kiệt sức, những đứa em ngơ ngác:

_ Nó bị một căn bệnh rất lạ . Rối loạn tủy sống. Cơ thể không sản sinh ra được máu. Cứ vài ngày phải vào viện thay máu…cho đến khi cơ thể không chấp nhận thì thôi. Nhưng nó đã quỳ xuống van xin cho nó đi sớm hơn.

…Đôi chân hắn khụy xuống. Hắn gào lên như một đứa trẻ thơ. Rõ ràng là hắn đã linh cảm được chuyện gì rất xấu, rất xấu đang xảy ra với em. Em đã chuẩn bị cuộc hành trình này từ lúc em nói rằng em phải đi. Nhưng hắn sợ…sợ chạm phải nỗi mất mát không rõ hình hài như thế.

“ Rồi phiêu linh hát để gió cuốn anh đi mãi xa vời

Làm mây phiêu lãng nơi cuối trời tìm em

Phải làm sao để có nụ cười một ngày mua rơi năm nào.

Chiều nay không cóp mưa bay,,,chiều nay không có những mộng mơ…”

(Khigiadn)

Ngày đưa em… vào một buổi chiều lẽ ra máu nên chảy về tim. Mùa thu tiễn em bằng cơn mưa cuối cùng của mùa. Trời thu xam xám…hạt mưa thu bay bay những cánh hoa trắng. Một đoàn người, một hàng hoa cho cô gái 16 trong trắng…một người yêu em. Chiều hôm ấy hắn đã ở đấy rất lâu, rất lâu….giống như chiều hôm nay:

“ Xa dần năm tháng

Con đường vẫn thế

Chỉ mưa và anh đứng đây chờ em…………”

____________________the end_____________________________

Hải Phòng , 1am ngày 25 tháng 6 năm 2010

Mjt tâm sự:

_Câu chuyện này được Mjt tưởng tượng và phát triển từ bài hát “Chiều nay không có mưa bay” của anh khigiadn. Mùa thu năm ngoài Mjt bị ám ảnh bởi bài này. Kết nó ngay từ câu hát đầu tiên “ Nắng vàng góc phố, hoa nghiêng dài trong mắt…và thu nhẹ trôi rất êm. Hâm hâm thế nào…chiều thứ bảy mùa thu năm ngoái Mjt lên space ngồi thử. Thử cái cảm giác nghiêng trôi của anh khỉ ^^. Và năm sau- tức là năm 2010 nà cùng với những tâm sự lang thang.. Mjt viết câu chuyện cùng tên. Mjt xin gửi lời cảm ơn đến tác giả của bài hát cùng tên – anh khigiadn. Thanks to u!

Một vài điều mà bạn bè hỏi về cô học trò nhỏ…

Nhà văn Nguyễn Khải có viết trong “ Mùa Lạc” một câu mà Mjt rất thích:” Sự sống tồn tại bên cạnh cái chết. “ . Và càng đi, càng nghe, càng nhìn, càng tìm kiếm Mjt càng thấy cái chết rất gần.. Mjt cũng học các nhà văn trăn trở để rút ra những bài học cho bản thân. Đơn giản vì Mjt muốn mình qua đây không chỉ để lại những dấu chân mà còn là những dấu son yêu thương…

Sự sống hay cái chết không chỉ đơn thuần là nhịp đập sinh học của trái tim. Bởi có người sống mà như đã chết. Có người khép mắt vĩnh viễn nhưng mãi mãi sống mãi trong ai đó..

Trong thời đại ngày nay Mjt thấy càng ngày người ta càng chuộng lối sống “ tắt điện”. Nghĩa là nhắm mắt, bịt tai, ngậm chặt miệng…cốt là để dành cái an yên tuyệt đối giả tạo cho bản thân. Họ sống hờ hững , lãnh đạm vơi những gì xung quanh để cho bản thân khỏi vướng bụi bặm. Nhưng xin thưa đó là cách tự tử dễ dàng nhất ….Chết là tê liệt về cảm xúc. Là khi bạn không còn cười hạnh phúc khi yêu. Là khi giọt nước mắt không còn xót xa trước nỗi đau của người khác. Là khi làm ngơ khi nhìn thấy một đôi mắt héo hon. Là khi để mặc trai tim ai đó chết cóng trong mùa đông giá rét. Là khi bịt tai trước tiếng khóc của một linh hồn…Đừng để mình “ chêt” hoài phí như thế…cũng như đừng để ai “ chết” chỉ vì ta “ chết”

Hình ảnh cô gái gần với bạn, với tôi, Cô ấy là một ai đó, là một nét cắt thời gian, là bạn , là tôi. Trong chuyện Mjt cố tình chọn cho cô ấy một cái chết khá hoàn hảo. Tuy đôi mắt kia đã khép. Tuy tim kia đã ngừng…nhưng cô ấy vẫn sống trong trái tim một người-Một người đã từng chết và giờ đang sống .

Đêm nghe " tàn phai "




Đêm nghe " tàn phai "

Photobucket


Đêm nghe " tàn phai"...nghe chất đắng thấm lên từng câu hát xót xa.
Đêm đong đưa nhịp buồn trong tiếng guitar sầu úa...nghe thấy nhịp tim vội vã bước chân ai???
Đêm trăn trở, lục tìm ký ức trong từng câu hát ...tâm hồn mở lối ùa về nỗi nhớ.:

"Như là gió thôi, như là nắng thôi

Đã phai đi tình vui, phai đưa đón nói cười"

Khi tình yêu trở thành giấc mơ ngày hôm qua, ta tự ru mình, tự dùng chút bình yên ít ỏi xót lại để ôm lấy ta mỗi đêm về :

Như mùa đã sang, như lòng đã tan
Kìa em, mắt em xanh xao nhiều
Như vườn đã tàn cây lá

Ta mỉm cười- tiếng khóc khô không lời....Quy luật khắc nghiệt của thiên nhiên, của tình người..Mùa đến rồi đi...Tình đầy rồi vơi...tự dộng đến rồi đi, tự động nhớ rồi quên...Còn đâu những lời yêu vỗ về giấc ngủ. Còn đâu lời thương ấp ôm ngày dài xa cách...còn đâu... khi tình yêu đã phai tàn??? Chỉ còn đôi mắt sâu chứa...chứa mòn mỏi, hững hờ, tuyệt vọng...Màu hi vọng đã phai...như chiếc lá héo dần vì năm tháng .

Tàn phai quá tình yêu nhung gấm
Tàn phai quá lời yêu say đắm
Thứ giấc nửa đêm, ta mất em hồn nhiên

Giật mình bước qua " chỉ là mơ thôi. Nhưng niềm đau là thật nước mắt là thật" ( trích chuyện ngắn " chưa bao giờ"_Hà Thu) Thấy ngỡ ngàng, thấy bẽ bàng...Có khi ta đánh rơi,có khi ta vô tình cho đến khi ta định nghĩa được trai tim em không còn bên ta. Mất!

Suy cho cùng tình yêu cũng chỉ như đứa trẻ thơ...Chúng sẽ quên nhanh những lần vấp ngã. Mất mát chỉ kịp ngỡ ngàng trong chốc lát. Thế nhé!

Thế thôi em sau một đêm xuân
Tình thưa vắng ta thôi ân cần
Thế thôi em sau nụ hôn thơm
Là bay hết hương trầm
Là bay hết màu son, màu tươi, màu yêu dấu
vơi hết, vơi hết sông sâu

Thế thôi- hai tiếng thở dài cùa tình yêu! Thở dài khi mệt mỏi. Thở dài khi ta chấp nhân cái kết không như ta mong đợi. Thở dài khi thấy trống trải vòng tay. Thở dài sự ngốc nghếch của tình yêu- luôn luôn là kẻ đến muộn...Thế thôi...Khi giấc mơ đời hư ảo về một người, về một tình yêu màu son yêu dấu, hường trầm an yên..đã vỡ vụn. Tất cả chỉ là những mảnh bé xíu lấp lánh sau lưng. Đôi khi ngoảnh lại thấy tim nhói!

Xin chào nhau miệng môi khô đắng
Chắc ta về thôi, về thôi em nhé xin chào

Cám ơn một chữ duyên để ta nhận ra em giữa hàng tỷ người trên trái đất này. Cám ơn ngày đẹp trời cho tình yêu kịp khai sinh. Cám ơn cuộc hội ngộ kỳ lạ cho ta và em dìu nhau qua đêm dài...Cám ơn và xin lỗi! Tất cả về em ta đem đóng khung ký ức...


Không còn thiết tha, không còn xót xa
Giấc mơ mỏng manh sao chưa lắng đã xa
Sao ngày mới lên trong lòng đã quên
Dìu nhau dắt nhau qua đêm dài
Để rồi cũng vùi trong nhau
Đời không thôi làm cơn mưa mới
Người không tôi lần xa tay với
Nhớ lắm tình ơi, ta đón cơn buồn trôi

Nhớ mong em ôm đàn ta ca
Lời vô nghĩa như xưa thôi mà
Nhớ mong em bơi thuyền ra sông
Lặng yên vớt trăng hồng
Dù quên hết tình vui, tình đau, tình mưa nắng
Quên hết môi nóng tay mang
Quên rồi, quên rồi, quên, quên hết
Bước qua vườn xưa, vườn xưa đang chết âm thầm

Hp, dem nong', 24-6-2010

Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010

Đêm cho những tâm sự lang thang



Đêm cho những tâm sự lang thang


1) Em -nỗi buồn- con gián: Photobucket



Anh bảo :
_ Em đừng đi ngủ với nỗi buồn...Vì như thế sẽ buồn hơn đấy!
Em cười:
_ Em sẽ ngủ ngoan. Nỗi buồn cũng sẽ ngoan hiền như thế...

Khi em đã chìm sâu...Khi nỗi đã rong chơi miền xa thẳm...Khi ánh đèn nhường chỗ cho những vì sao...Bỗng nhiên hiện hữu trước mặt em- một con gián. Hai cái râu dài ngo ngoe làm động đậy bóng tối. Con vật màu nâu ấy đang gặm nhấm nỗi buồn của em. Tiếng hét của em chẳng làm nó sợ. Sự nổi giận của em nó cũng chẳng sợ. Cái sát khí từ cuốn sách em cầm nó cũng chẳng sợ. Ừm...nó không có tai, nó không nghe thấy. Nó chằng có mắt nó chẳng nhìn thấy. Nó xẹp lép...Nó chẳng có một khuôn mặt vì nó sợ gặp người khác. Thật trớ trêu...Nó lại gặp em mà nó không biết. Tội nghiệp nó!...Tội nghiệp em!

Nỗi buồn quay về...nham nhở vì bị gặm dở. Xem ra em còn phải tả bằng haio tính từ nhạt nhòa, nhàu nát.
Em trốn nỗi buồn... Em trốn trong bản hòa tấu " tears" rầu rĩ, thấm đẫm nước mắt. Tiếng piano nặng trĩu gõ vào quặn thắt dạ dày.
Rỗng tuếch!Cái dạ dày rỗng tuếch! Màn đêm rỗng tuếch! Gía như quá khứ rỗng tuếch! Gía như em không có thói quen gặm nhấm tài sản nghèo nàn mỗi khi thấy đói lòng! Gía như!

2) Nỗi buồn ở đâu??? Photobucket

Uống cốc nước nào! Uống để refresh lại cái cổ họng, đường ruột...Uống cho trôi hết những gì còn xót lại của buổi tối qua: bột sắn, cafe, bắp bơ....Uống cho dòng nước mát chảy vào trong lòng, để thấy sóng vẫn yên, biển vẫn lặng, đại dương không bão tố. Dòng nước lững lờ, tuồn qua tuồn lại sảng khoái...Thật kỳ lạ! Khi buồn em hay uống nước! Trở về cái cái khởi thủy của loài người...Nhưng uống xong rồi mà sao em vẫn thấy buồn.....??? Buồn theo một nghĩa khác...như cuộc đời mà nhà văn Nam Cao nói ấy...
Anh cười bảo em ngốc. Nỗi buồn có ở vòm họng đâu. Nỗi buồn trong mắt em đấy. Chỉ có nước mắt mới cuốn trôi nỗi buồn thôi. Không khóc ...Nước mắt đông cứng sẽ thành u nước mắt, u sầu, u khổ đấy!

3) Nước- suối nguồn yêu thương- Nơi sự sống bắt đầu???

"......Có một nhà báo tuyệt vời nào đó đã ví nước như những gánh hàng rong em vẫn gặp trên đường. Nghĩa là chẳng có hình dạng nhất định, đến và đi,xuất hiện khi cuộc sống có nhu cầu...Hình dạng của nước được ước lệ trong thi,ca, nhạc, họa...được mơ tưởng trong mọi cung bậc tình cảm của con người...giọt nước, giọt sương, giọt nước mắt, giọt sầu, giọt mưa, giọt buồn, giọt vui....Chúng giống nhau lại thành ra khác nhau! ...."


Nỗi buồn dịu dàng quá anh ạ. Cứ như " lá lúa " ấy ! Lướt qua ta nhẹ hơn gió- cảm thấy: mát, lạnh, êm ái... mà em giật mình nước mắt hóa tim rơi.

Em trông ngoài kia....giọt sương trên nhánh gai sương rồng hay nước mắt đêm buồn đánh rơi??? Cây lá tươi tốt. Hoa long lanh hơn. Vũ trụ sẽ đẹp hơn vào mỗi sớm mai. Sự sống cứ thế! Photobucket
Nhưng nước mắt của tim là máu . Tim khóc, máu cứ chảy- rút dần sự sống của tim. Tình yêu thương của trái tim có vơi cạn??? Sự sống ở đâu??? Tim em có đẹp hơn vào mỗi sớm mai???
Hay em cười??? Không khóc thì cười- nụ cười méo mó trong nỗi buồn trông thật " buồn cười"
.........Cười là tiếng khóc không thành tiếng
Người ta cười trong lúc quá chua cay.....................
(Hồng Chương)

4) Hành trang của con người- nước mắt.Photobucket

Nhưng dù thế nào em cũng đã từng là một đứa trẻ! Tiếng thở đầu tiên bắt đầu từ tiếng khóc đầu tiên. Lời chào khi đến thế giới này là những giọt nước mắt. Hành trang em mang đi- không vướng víu, không trọng lượng, không phải lúc nào cũng hiện hữu và vô giá...ấy là nước mắt.
Em nhớ lại rồi anh à!
Khóc là ngôn ngữ yêu thương:
Giọt nước mắt em từng xoa dịu cơn đau 9 tháng 10 ngày của mẹ
Giọt nước mắt em làm tan đi vết nhọc nhằn hằn trên trán cha
Giọt nước mắt em làm yên lòng bà trước khi nhắm mắt
Giọt nước mắt thay lời em nói :" Sr I L U"
Khóc- nước mắt nuôi dưỡng tâm hồn
Em từng rơi nước mắt khi bố thực hiện ca mổ tại gia cho con " ố ồ" ở cổ
Em từng rơi nước mắt khi thấy giọt nước mắt người nhạc sỹ ấy vỡ trên khuông nhạc
Em từng khóc khi vô tình chạm vào nỗi đau của người luôn che chở cho em
Em khóc không có nghĩa em yếu đuối. Em khóc vì bài học đầu tiên trong cuộc sống này em đã học được...Biết cảm thông, biết sẻ chia với những gì xung quanh mình.
" But if u wanna cry, cry on my shoulder"
PhotobucketEm sẽ khóc...và cũng sẽ đưa bờ vai của mình để đỡ lấy những giọt nước mắt ngoài kia .

Em chạy ra ban công để nước mắt không chảy ngược... Mở cửa sổ, bưc tường xám xịt chưa được quét vôi. Nó ù lì như con gián ngay bên phải em. Em vừa lỡ tay đập chết con gián, mai táng nó bằng tờ lịch cũ của ngày hôm qua...Trong đêm. thay vì thả nó trôi sông cho mát giống như phim Hàn Quốc...Em ném nó lên không trung. Gió thổi mát mẻ, đưa nó lên mái nhà đối diện. Số phận của con gián là thế...Em chọn cho nó. Nhưng còn bức tường kia...Nó đang ngạo nghễ. Em chẳng thể phá tường nhà hàng xóm, chỉ có thể vận động nhà họ không " nhanh" thì " chóng" sơn màu xanh da trời cho nó...cho em đủ dang rộng đôi cánh.......

5) Đêm- cuộc hội ngộ kỳ lạ.


Anh này! đêm cho em nhiều bài học!
Bài học về chữ "duyên":
Anh em mình có duyên.,,vì anh em mình hiểu nhau. Anh đã thấy em như chính con người em. Em hiểu anh trong tiếng đàn, trong ca từ, trong nốt nhạc anh viết..Anh em mình gặp nhau- cuộc hội ngộ kỳ lạ.
Đêm nay em cũng hiểu có những thứ như ánh trăng lạnh trên kia không phải của em hay giấc mơ của em. Em đã thử với tay mình lên. chạm vào cái ánh sáng kỳ diệu đó...như em vẫn chạm vào trái tim của mình vậy. Để tìm kiếm, để hiểu, để vỡ vụn rồi lại tự soi mình bằng hàng trăm mảnh vụn ấy.
Em yêu đêm vì đêm thường cho em những góc nhìn kỳ lạ, cho em nhiều suy ngẫm hay khám phá về bản thân, về vạm vật...Trong một khoảnh khắc nào đó em đã gặp cố nhạc sỹ Trịnh :" Này nhân gian có nghe đời nghiêng". Dĩ nhiên là trái đất luôn nghiêng 23,4° so với phương thẳng đứng...Cuộc đời này không bao giờ là một mặt phẳng hoàn hảo. Ở ngoài kia luôn " lăn lóc" những số phận người còn đang khao khát những gì em đang có. Nó nhắc nhở em mỗi khi con quỷ " tham lam, ích kỷ " trong em lại thức dậy. Trái tim của em trưởng thành hơn, biết suy nghĩ, biết rộng lòng hơn với thế giới này sau mỗi đêm như thế này...Khi em biết cho đi...nghĩa là em đang học cách nhận lại....
Tựa cửa...nghiêng đầu nhìn cây trứng cá. Em thấy sự sống không đơn thuần chỉ là nhịp đập sinh học của trái tim. Giật mình bởi cuộc sống cứ hối hả, vòng xe- hay vòng đời cứ đi về cho hết một ngày mà quên đi ý nghĩa sinh tồn của cuộc đời mình- như chẳng hề thấy những bóng lá đang đung đưa. Dậy đi nào những đam mê!

6) Đi tìm "giấc mơ mang tên mình"Photobucket
Em ngủ lúc nào chẳng nhớ.
Chiếc điện thoại trong tay em rời thành từng miếng ghép nhỏ. Nỗi hoang mang em ôm chặt lấy chúng . Nhưng càng siết chặt chúng càng rời rạc rớt xuống vực đêm sâu thẳm. :
If I could hold you one more time
like in the days when you where mine
I'd look at you 'till I was blind
So you would stay
Như đoạn băng được chắp nối vụng về...Ký ức chồng chéo lên nhau. Em đang ở bãi biển hôm chủ nhật vừa rồi. Màu trời hoàng hôn xanh xám dọa mưa. Nước biển đục ngầu, lạnh buốt. Sóng xô bờ, tung bọt trắng xóa, gào thét như tiếng nói đòi những gì thuộc về biển. Em chạy đến thả mình vào lòng biển...Biển mang em đi xa. Rôi` như một đứa trẻ vụt chạy khỏi vòng tay của mẹ biển em quay đầu bỏ chạy, chạy đua cùng những đợt sóng dồn dập, liên tiếp. Cánh tay biển giật lấy cặp kính em đeo...như muốn giữ lại môt phần của em. Em thấy mình hốt hoảng, bối rối lặn ngụp trong những mâu thuẫn:

I'd say a prayer each time you'd smile
Cradle the moments like a child
I'd stop the world if only I
Could hold you one more time

Những sự kiện cứ thế nối tiếp nhau....Mặt biển, du khách trên biển, cánh hải âu, trời chiều, dấu chân trên cát, tiếng cười nói, ...lao đi vun vút...nhòe đi...
Em đang bước thanh thản trên con đường mùa thu không có mưa bay. Con đường ngập lá khô màu thời gian. Trên cao có bàn tay khổng lồ cầm chiếc bình thủy tinh trong suốt rót cho đầy nắng xuống nhân gian - giọt nắng màu mật ong vàng óng, lấp lánh...Giấc mơ ngày xưa nhẹ nhàng qua em gửi lại ánh nhìn ấm áp. Trong em kịp dâng lên niềm hạnh phúc ...
...I've memorized your face
I know your touch by heart
Still lost in your embrace
I dream of where you are...
Em tỉnh dậy trong ngỡ ngàng...
Dế yêu vẫn nguyên vẹn trong tay
Cặp kính vẫn im lìm trên mũi
Giấc mơ vẫn xa...hơn môt năm.
Duy chỉ có nụ cười in trên môi, day dứt tì trên má là thực :

Nothing I must do
Nowhere I should be
No one in my life to answer to but me

No more candlelight
No more purple skies
No one to be near, as my heart slowly dies
Đã 3am...đêm qua chưa??? Mà ngày đang vội đến???
6) Khép
Khép đêm lại nhé, em chẳng còn thức vu vơ để đợi một tin nhắn ngủ quên đã một năm
Khép lại cuốn chuyện em viết dở dang...vì chú rể ngày cưới chẳng phải anh
Khép lại giấc mơ con đường ngập lá thu vàng...có bóng nhỏ chạy theo anh đã mệt lắm rồi
Khép mắt nào! Cho giấc ngủ ngắn ngủi, cho ngày vui ngắn ngủi...
Khép!


Hotmit_1989, đêm Hp 22-06-2010





Photobucket



1) Em -nỗi buồn- con gián: Photobucket



Anh bảo :
_ Em đừng đi ngủ với nỗi buồn...Vì như thế sẽ buồn hơn đấy!
Em cười:
_ Em sẽ ngủ ngoan. Nỗi buồn cũng sẽ ngoan hiền như thế...

Khi em đã chìm sâu...Khi nỗi đã rong chơi miền xa thẳm...Khi ánh đèn nhường chỗ cho những vì sao...Bỗng nhiên hiện hữu trước mặt em- một con gián. Hai cái râu dài ngo ngoe làm động đậy bóng tối. Con vật màu nâu ấy đang gặm nhấm nỗi buồn của em. Tiếng hét của em chẳng làm nó sợ. Sự nổi giận của em nó cũng chẳng sợ. Cái sát khí từ cuốn sách em cầm nó cũng chẳng sợ. Ừm...nó không có tai, nó không nghe thấy. Nó chằng có mắt nó chẳng nhìn thấy. Nó xẹp lép...Nó chẳng có một khuôn mặt vì nó sợ gặp người khác. Thật trớ trêu...Nó lại gặp em mà nó không biết. Tội nghiệp nó!...Tội nghiệp em!

Nỗi buồn quay về...nham nhở vì bị gặm dở. Xem ra em còn phải tả bằng haio tính từ nhạt nhòa, nhàu nát.
Em trốn nỗi buồn... Em trốn trong bản hòa tấu " tears" rầu rĩ, thấm đẫm nước mắt. Tiếng piano nặng trĩu gõ vào quặn thắt dạ dày.
Rỗng tuếch!Cái dạ dày rỗng tuếch! Màn đêm rỗng tuếch! Gía như quá khứ rỗng tuếch! Gía như em không có thói quen gặm nhấm tài sản nghèo nàn mỗi khi thấy đói lòng! Gía như!

2) Nỗi buồn ở đâu??? Photobucket

Uống cốc nước nào! Uống để refresh lại cái cổ họng, đường ruột...Uống cho trôi hết những gì còn xót lại của buổi tối qua: bột sắn, cafe, bắp bơ....Uống cho dòng nước mát chảy vào trong lòng, để thấy sóng vẫn yên, biển vẫn lặng, đại dương không bão tố. Dòng nước lững lờ, tuồn qua tuồn lại sảng khoái...Thật kỳ lạ! Khi buồn em hay uống nước! Trở về cái cái khởi thủy của loài người...Nhưng uống xong rồi mà sao em vẫn thấy buồn.....??? Buồn theo một nghĩa khác...như cuộc đời mà nhà văn Nam Cao nói ấy...
Anh cười bảo em ngốc. Nỗi buồn có ở vòm họng đâu. Nỗi buồn trong mắt em đấy. Chỉ có nước mắt mới cuốn trôi nỗi buồn thôi. Không khóc ...Nước mắt đông cứng sẽ thành u nước mắt, u sầu, u khổ đấy!

3) Nước- suối nguồn yêu thương- Nơi sự sống bắt đầu???

"......Có một nhà báo tuyệt vời nào đó đã ví nước như những gánh hàng rong em vẫn gặp trên đường. Nghĩa là chẳng có hình dạng nhất định, đến và đi,xuất hiện khi cuộc sống có nhu cầu...Hình dạng của nước được ước lệ trong thi,ca, nhạc, họa...được mơ tưởng trong mọi cung bậc tình cảm của con người...giọt nước, giọt sương, giọt nước mắt, giọt sầu, giọt mưa, giọt buồn, giọt vui....Chúng giống nhau lại thành ra khác nhau! ...."


Nỗi buồn dịu dàng quá anh ạ. Cứ như " lá lúa " ấy ! Lướt qua ta nhẹ hơn gió- cảm thấy: mát, lạnh, êm ái... mà em giật mình nước mắt hóa tim rơi.

Em trông ngoài kia....giọt sương trên nhánh gai sương rồng hay nước mắt đêm buồn đánh rơi??? Cây lá tươi tốt. Hoa long lanh hơn. Vũ trụ sẽ đẹp hơn vào mỗi sớm mai. Sự sống cứ thế! Photobucket
Nhưng nước mắt của tim là máu . Tim khóc, máu cứ chảy- rút dần sự sống của tim. Tình yêu thương của trái tim có vơi cạn??? Sự sống ở đâu??? Tim em có đẹp hơn vào mỗi sớm mai???
Hay em cười??? Không khóc thì cười- nụ cười méo mó trong nỗi buồn trông thật " buồn cười"
.........Cười là tiếng khóc không thành tiếng
Người ta cười trong lúc quá chua cay.....................
(Hồng Chương)

4) Hành trang của con người- nước mắt.Photobucket

Nhưng dù thế nào em cũng đã từng là một đứa trẻ! Tiếng thở đầu tiên bắt đầu từ tiếng khóc đầu tiên. Lời chào khi đến thế giới này là những giọt nước mắt. Hành trang em mang đi- không vướng víu, không trọng lượng, không phải lúc nào cũng hiện hữu và vô giá...ấy là nước mắt.
Em nhớ lại rồi anh à!
Khóc là ngôn ngữ yêu thương:
Giọt nước mắt em từng xoa dịu cơn đau 9 tháng 10 ngày của mẹ
Giọt nước mắt em làm tan đi vết nhọc nhằn hằn trên trán cha
Giọt nước mắt em làm yên lòng bà trước khi nhắm mắt
Giọt nước mắt thay lời em nói :" Sr I L U"
Khóc- nước mắt nuôi dưỡng tâm hồn
Em từng rơi nước mắt khi bố thực hiện ca mổ tại gia cho con " ố ồ" ở cổ
Em từng rơi nước mắt khi thấy giọt nước mắt người nhạc sỹ ấy vỡ trên khuông nhạc
Em từng khóc khi vô tình chạm vào nỗi đau của người luôn che chở cho em
Em khóc không có nghĩa em yếu đuối. Em khóc vì bài học đầu tiên trong cuộc sống này em đã học được...Biết cảm thông, biết sẻ chia với những gì xung quanh mình.
" But if u wanna cry, cry on my shoulder"
PhotobucketEm sẽ khóc...và cũng sẽ đưa bờ vai của mình để đỡ lấy những giọt nước mắt ngoài kia .

Em chạy ra ban công để nước mắt không chảy ngược... Mở cửa sổ, bưc tường xám xịt chưa được quét vôi. Nó ù lì như con gián ngay bên phải em. Em vừa lỡ tay đập chết con gián, mai táng nó bằng tờ lịch cũ của ngày hôm qua...Trong đêm. thay vì thả nó trôi sông cho mát giống như phim Hàn Quốc...Em ném nó lên không trung. Gió thổi mát mẻ, đưa nó lên mái nhà đối diện. Số phận của con gián là thế...Em chọn cho nó. Nhưng còn bức tường kia...Nó đang ngạo nghễ. Em chẳng thể phá tường nhà hàng xóm, chỉ có thể vận động nhà họ không " nhanh" thì " chóng" sơn màu xanh da trời cho nó...cho em đủ dang rộng đôi cánh.......

5) Đêm- cuộc hội ngộ kỳ lạ.


Anh này! đêm cho em nhiều bài học!
Bài học về chữ "duyên":
Anh em mình có duyên.,,vì anh em mình hiểu nhau. Anh đã thấy em như chính con người em. Em hiểu anh trong tiếng đàn, trong ca từ, trong nốt nhạc anh viết..Anh em mình gặp nhau- cuộc hội ngộ kỳ lạ.
Đêm nay em cũng hiểu có những thứ như ánh trăng lạnh trên kia không phải của em hay giấc mơ của em. Em đã thử với tay mình lên. chạm vào cái ánh sáng kỳ diệu đó...như em vẫn chạm vào trái tim của mình vậy. Để tìm kiếm, để hiểu, để vỡ vụn rồi lại tự soi mình bằng hàng trăm mảnh vụn ấy.
Em yêu đêm vì đêm thường cho em những góc nhìn kỳ lạ, cho em nhiều suy ngẫm hay khám phá về bản thân, về vạm vật...Trong một khoảnh khắc nào đó em đã gặp cố nhạc sỹ Trịnh :" Này nhân gian có nghe đời nghiêng". Dĩ nhiên là trái đất luôn nghiêng 23,4° so với phương thẳng đứng...Cuộc đời này không bao giờ là một mặt phẳng hoàn hảo. Ở ngoài kia luôn " lăn lóc" những số phận người còn đang khao khát những gì em đang có. Nó nhắc nhở em mỗi khi con quỷ " tham lam, ích kỷ " trong em lại thức dậy. Trái tim của em trưởng thành hơn, biết suy nghĩ, biết rộng lòng hơn với thế giới này sau mỗi đêm như thế này...Khi em biết cho đi...nghĩa là em đang học cách nhận lại....
Tựa cửa...nghiêng đầu nhìn cây trứng cá. Em thấy sự sống không đơn thuần chỉ là nhịp đập sinh học của trái tim. Giật mình bởi cuộc sống cứ hối hả, vòng xe- hay vòng đời cứ đi về cho hết một ngày mà quên đi ý nghĩa sinh tồn của cuộc đời mình- như chẳng hề thấy những bóng lá đang đung đưa. Dậy đi nào những đam mê!

6) Đi tìm "giấc mơ mang tên mình"Photobucket
Em ngủ lúc nào chẳng nhớ.
Chiếc điện thoại trong tay em rời thành từng miếng ghép nhỏ. Nỗi hoang mang em ôm chặt lấy chúng . Nhưng càng siết chặt chúng càng rời rạc rớt xuống vực đêm sâu thẳm. :
If I could hold you one more time
like in the days when you where mine
I'd look at you 'till I was blind
So you would stay
Như đoạn băng được chắp nối vụng về...Ký ức chồng chéo lên nhau. Em đang ở bãi biển hôm chủ nhật vừa rồi. Màu trời hoàng hôn xanh xám dọa mưa. Nước biển đục ngầu, lạnh buốt. Sóng xô bờ, tung bọt trắng xóa, gào thét như tiếng nói đòi những gì thuộc về biển. Em chạy đến thả mình vào lòng biển...Biển mang em đi xa. Rôi` như một đứa trẻ vụt chạy khỏi vòng tay của mẹ biển em quay đầu bỏ chạy, chạy đua cùng những đợt sóng dồn dập, liên tiếp. Cánh tay biển giật lấy cặp kính em đeo...như muốn giữ lại môt phần của em. Em thấy mình hốt hoảng, bối rối lặn ngụp trong những mâu thuẫn:

I'd say a prayer each time you'd smile
Cradle the moments like a child
I'd stop the world if only I
Could hold you one more time

Những sự kiện cứ thế nối tiếp nhau....Mặt biển, du khách trên biển, cánh hải âu, trời chiều, dấu chân trên cát, tiếng cười nói, ...lao đi vun vút...nhòe đi...
Em đang bước thanh thản trên con đường mùa thu không có mưa bay. Con đường ngập lá khô màu thời gian. Trên cao có bàn tay khổng lồ cầm chiếc bình thủy tinh trong suốt rót cho đầy nắng xuống nhân gian - giọt nắng màu mật ong vàng óng, lấp lánh...Giấc mơ ngày xưa nhẹ nhàng qua em gửi lại ánh nhìn ấm áp. Trong em kịp dâng lên niềm hạnh phúc ...
...I've memorized your face
I know your touch by heart
Still lost in your embrace
I dream of where you are...
Em tỉnh dậy trong ngỡ ngàng...
Dế yêu vẫn nguyên vẹn trong tay
Cặp kính vẫn im lìm trên mũi
Giấc mơ vẫn xa...hơn môt năm.
Duy chỉ có nụ cười in trên môi, day dứt tì trên má là thực :

Nothing I must do
Nowhere I should be
No one in my life to answer to but me

No more candlelight
No more purple skies
No one to be near, as my heart slowly dies
Đã 3am...đêm qua chưa??? Mà ngày đang vội đến???
6) Khép
Khép đêm lại nhé, em chẳng còn thức vu vơ để đợi một tin nhắn ngủ quên đã một năm
Khép lại cuốn chuyện em viết dở dang...vì chú rể ngày cưới chẳng phải anh
Khép lại giấc mơ con đường ngập lá thu vàng...có bóng nhỏ chạy theo anh đã mệt lắm rồi
Khép mắt nào! Cho giấc ngủ ngắn ngủi, cho ngày vui ngắn ngủi...
Khép!


Hotmit_1989, đêm Hp 22-06-2010





Photobucket

Entry cho một đêm không ngủ

i

Entry cho một đêm không ngủ


Hải Phòng đêm mưa..... 20-6-2010
Photobucket
Cơn mưa đêm ào ạt...ướt mèm cả ký ức.
Gió thổi tung cuốn lấy yêu thương...cứ lửng lơ bay...đôi tay vụt mất.
Tiếng sấm từng hồi...gõ cửa từng giấc mộng.
Để chiếc bình thủy tinh đựng những ngôi sao nhỏ bỗng dưng vỡ vụn;
Ánh sáng đủ màu sắc thắp cho một đêm tàn thế là tắt lịm
Hi vọng về một ngôi nhà trắng ẩn sau giàn tigon tím hồng hóa thành ảo vọng...rồi tan thành mây...chỉ còn lờ mờ vệt trắng khi ngày lên
Dông đấy ! Sét đấy! Ai đang co ro nép mình vào lòng đêm/???
Lòng đêm hay lòng mẹ sẵn sàng dang cánh tay đóng đứa con hư trở về.
Chúng nũng nịu, chung than van, chúng dũi dũi rúc ...như gà con núp dưới cánh mẹ.
Gà con đến thế giới này vì ấm áp???
Chúng đến đây- ở đây vì đâu???
Vì được sưởi bởi trái tim mẹ hiền.
Vì được chiều chuộng bới ánh mắt cười của cha
Vì được bảo vệ bởi cánh tay ông anh
Vì được hãnh diện khi mình là vũ trụ của ai đó...

Được nhiều!

Nhưng cha mẹ mất nhiều hơn thế..
Mất những đứa con thơ chạy nhảy nơi vườn chanh xanh mát
Mất tay con tròn xinh
Mất chân con huơ huơ trong cái nôi gỗ nâu nhạt
Mất má con ửng hồng
Mất môi con thơm thơm dòng sữa ngọt ngào
Mất tiếng con bi bô
Mất bài hát con vô tư hát tặng trong hội thi ngày ấy...

Mất.........!..

Đến một ngày màu của lãng quên nhuộm trắng mái đầu cha
Đên một ngày màu của lãng quên làm hằn trên nụ cười mẹ vết thời gian
Đến một ngày màu của lãng quên xóa băng ngày qua với miền cổ tích diệu kỳ...
Những đứa con vỡ òa trong muộn màng, hối hận...
Chúng mất đi những người vĩ đại nhất trong cuộc đời chúng...thầm lặng
Sự mất mát vô hình trở thành quy luật của trời đất.
Như một trò chơi của định mệnh...con người vui vẻ với nội quy khắt khe

Sinh - lão - bệnh - tử!

Đến đây chơi đùa rồi ra đi sao cho trọn vẹn :(

ps: Chỉ là lẩn thẩn chút nhé!

Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2010

Chiều không tên



Chiều không tên


Photobucket




Hải phòng, chiều 15 tháng 6 năm 2010

Có những buổi chiều nhạt sắc nắng…Tôi cứ thả mình trôi như thế… Lãng đãng và thanh thản. Không mong tìm một bước chân, không mong tìm một giọng nói, cũng chẳng mong tìm một khuôn mặt thân quen…Chỉ đơn giản là những chiều không tên dịu dàng, êm nhẹ…

Chiều nay cũng vậy, tôi vừa kết thúc xong 3 năm chăm chỉ mài đũng quần trên ghế nhà trường. Để chuẩn bị mài mòn một số thứ vô hình khác trong dòng chảy vô biên của xã hội. Con đường tôi đi cứ dài dần theo theo năm tháng…Dãy nhà cũ kỹ rêu phong từ thời Pháp thuộc đường Nguyễn Đức Cảnh vẫn nằm đó lim dim và chiêm nghiệm cuộc đời. Có ngọn gió lém lỉnh chốc chốc làm rộn lên mừng mừng tủi tủi của người đi trên phố. Chiều nhẹ tênh! Tôi cũng nhẹ tênh ! Không điện thoại, không bạn đường, không mang theo bất cứ sự cằn nhằn hay lòng thù hằn ai cả. Ngay cả những ước mơ xa vời, những mối lo lắng bận tâm tôi cũng xin gói ghém chúng ở nhà…Chỉ để mang đi mình tôi. Bóng tôi trải dài theo ánh chiều…di chuyển dần bỏ lại khoảng trời phía sau của ngày tàn. Tôi nghe có tiếng rơi khẽ của cánh hoa điệp vàng… Hoa nối đuôi nhau xoay tròn trên phố… Khoảnh khắc kỳ diệu quá! Thời gian như ngưng thành những giọt chiều lấp lánh. Khoảng trống bình yên được khỏa lấp bởi nắng và gió. Nụ cười rạng rỡ nhất khi là chính nó chứ không phải một thứ tương tự như nó.

Vào phút thứ 2 giây thứ 38 khi chiếc lá xà cừ thứ 13 chạm nhẹ vào khoảng không gian tĩnh mịch, tôi thấy chị. Chị đang đánh rơi cái nhìn xa lạ vào dòng người xa lạ. Chị hơn tôi 7 tuổi- mẫu người phụ nữ thành đạt ở chốn thị thành ánh sáng- TP HCM. Chị vừa kết thúc cuộc hôn nhân 3 năm của mình chỉ với tờ đơn đã nát nhừ trong tay. Bên kia là chồng chị…Họ vừa bước ra khỏi tòa án thành phố- Căn nhà chia đôi, tài sản chia đôi, trái tim chia đôi- còn bé Tôm chị nuôi. Chị là một thần tượng của tôi. Trong suốt thời gian học đại học chị là sinh viên đứng đầu lớp. Chẳng có học bổng nào của trường lại không có tên chị. Ra trường chị được một lúc 3 tập đoàn điện tử lớn mời…Một cuộc hôn nhân hạnh phúc với người chồng trẻ thành đạt… Ừ tôi đã từng ước ao chạm được vào cái hạnh phúc dáng hình như thế chứ không phải một khuôn mặt âu sầu như bây giờ của chị.

Cái nắng Sài Gòn gay gắt không đủ để làm sạm đi nước da trắng xanh trên đôi cánh tay, chiếc cổ thon…vầng trán bướng bỉnh của chị. Chị diện chiếc đầm liền màu xam xám . Tôi chắc tâm trạng của chị cũng một màu xám xịt như thế. Tuy không tươi sáng như bầu trời sớm mai…Nhưng nó dìu dịu không nổi bão tố… Đôi mắt đen, long lanh ẩn sau lớp Mascara màu nâu dày bự, sau những đêm trắng mòn mỏi. Mắt kia thấy mọi thứ nhưng không thể thấy được chính nó,,,đang tiều tụy dần mỗi ngày.

Nhiều lúc tôi bốc hỏa với ý nghĩ: “ Hồng nhan bạc triệu hay bạc phận nhỉ???” Tôi vừa tốt nghiệp nghành “ nay đây mai đó “ – Cái nghành mà mẹ tôi cho rằng sẽ chẳng có một bà mẹ chồng nào chấp nhận. Tôi nghĩ đến đó mà cười… Nụ cười nhạt thếch, không vị…Có cho cả tạ tấn Knor thì cũng thế. Tôi đang cười vào những định kiến cứ giai giẳng đeo đuổi phận đàn bà…Nguyên nhân tan vỡ của mỗi cuộc hôn nhân được bàn dân thiên hạ đem lên bàn mổ xẻ. Người đời quy kết cho là do tính đa tình của ông chồng, thói “ lăng loàn “ của bà vợ…Rồi cái gì mà họ vểnh mũi phán xanh rờn nơi đầu đường cuối ngõ: “ Đàn bà thành đạt ngày nay làm cho tỉ lệ các cuộc hôn nhân dẫn đến chia tay cao hơn”….Đa tình ư??? Ngụy biện. Đem hai chữ ấy lên cán cân kia xem…Nó cũng bằng hai từ “ Lăng loàn” người ta độc ác dùng cho phụ nữ ngoại tình đấy.

Người phụ nữ khi có chồng hay người yêu thường tự giam cầm mình bởi sự chung thủy. Người đời cho là phải thế, là bình thường, là tất lẽ dĩ ngẫu….chẳng phải bàn. Đàn ông, con trai, đáng mày râu không thế. Trái tim họ “ thả rông”. Họ được khen là đa tình…Tự nhiên tôi thấy ức chế vì cái vụ bất hợp lý ngàn đời này.

Tôi nhìn chị khác cái cách người đời nhìn chị. Chị nhìn tôi…nhìn thấu cả dòng suy nghĩ đang chảy trong tôi. Bất ngờ chị gọi một bao Thăng Long. Châm một điếu để cuộc sống khỏi chênh vênh. Rồi chị quay sang con bé 21 tuổi già đời hơn so với cái mặt non choẹt.

_Em có thấy thất vọng không?

_ Về cái gì hả chị ???

_ Về bất cứ cái gì…………

_ À…theo triết lý âm dương…Phần mở rộng nhé, sự thất vọng để cân bằng cuộc sống. Cho quá nhiều hi vọng và ảo vọng. Hì hì em thấy thất vọng bình thường. ^^


Tôi trả lời chẳng ra đâu vào đâu. Câu hỏi của chị bất giác làm tôi nghĩ đến bà chị lễ tân ở khách sạn Hoàng Ngọc Cát Bà. Tôi sẽ phải mất đến 3 năm đầu để thất vọng về thế giới này. Và sau đó mọi chuyện sẽ ổn định hơn khi tôi quen dần với việc đó ư??? Cuộc sống này là cái quái gì khiến tôi phải đi tìm cho nó một định nghĩa cơ chứ. Tôi đâm ra cáu bẳn với nó.

Tôi hét lên vu vơ trong tiềm thứ. Chẳng ngờ tiếng nói ấy bật ra ngoài:

_ Cuộc sống là nhánh tỏi…..

_ Nhánh tỏi ư???

Chị vừa nói vừa cười sặc sụa. Khói vô ý chui tọt vào cổ họng.

Tôi – một đứa đang hiểu đời bằng một con số không vô nghĩa tiếp tục bi bô cho cái định nghĩa mang màu sắc triết lý

_ Và đôi khi chị thấy cay mắt khi bóc từng lớp vỏ ….

Mọi thứ như đang dò xét tôi. Tôi nóng bừng vì có cảm tưởng họ thì thầm con nhóc như tôi đây đang lôi cái định nghĩa quái quỷ đó từ góc nào của cái giá sách thế.

Chúng tôi lặng đi…để mặc cho ánh chiều rớt những giọt nắng cuối cùng trên ngọn cây xà cừ….Khép lại một chiều không tên ^^

PS: Cám ơn vị khách lạ mặt đẹp trai hôm đó đã thanh toán giúp bàn 12- góc bình yên bên cửa sổ :p Cảm ơn về mảnh giấy viết vội cho một chiều không tên:

“ Life is like a box chocolate. You never know what u’ve gonna get…"

Thứ Sáu, 11 tháng 6, 2010

Chưa bao giờ




“Trong cơn mơ đêm nh như gió..”

Cô thấy lòng mình nhẹ bẫng , toàn thân như tan ra bay vào cõi mơ hồ nào đấy..và tâm thái dường như thanh thản.

“Trôi qua không gian và nguôi lãng dần …”

Những hình ảnh cứ chập chờn.Những nỗi day dứt , hối tiếc , buồn vui lẫn lộn cứ bao quanh lấy cô. Cô nghe thấy tiếng ai quen thân nhưng không thể xác định,Có tiếng hát như trách móc cứ như vết dao cứa vaò trái tim cô

Người ta chỉ mất một giây để nói yêu ai đó . Vậy mà bốn tháng chưa đủ dài để cô nói lên tình cảm của mình cho anh . Cho đến khi anh đi…

“Hôm chia tay cây vừa trút lá..”

Nhìn lá rời bỏ cây vì mệt mỏi chờ đợi trong vô vọng.Nhìn cây đứng đó rơi lệ không đủ dũng cảm để giữ chiếc lá.

Không phải vì cô không yêu anh nên mới im lặng.Mà vì cô đã quá lí trí.

Cô đã có kế hoạch với những dự định cho thời gian tới.Nhưng việc nhận lời yêu anh không có ở trong đó.

“Hôm chia tay ô cửa vẫn sáng đèn..”

Cô còn nhớ rõ dòng nước mắt của một gã con trai 26 tuổi chảy vaò khoé môi cô , rồi theo đó làm đắng chát cổ họng.Người ta nói im lặng là vàng .Thế nhưng sự câm lặng lúc này giết chết đi con tim của một người..Sự im lặng độc ác.

Nhưng làm sao anh biết bia đá không đau?Lúc ấy cõi lòng cô như tan nát được che dấu bằng khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ.Nước mắt bị đông cứng để dành..

Trở về nhà cô vội vã ra góc riêng tư duy nhất là mái hiên..Cô nhìn lên bầu trời đêm.Hôm nay không có trăng mà chỉ có hai ngôi sao sang nhấp nháy.Chúng gần nhau đấy mà cách xa nhau hàng vạn năm ánh sáng.Khoảng cách về địa vị về thân phận…

Đêm sao dài thế.Các cụ nói quả không sai: “có thức khuya mới hay đêm dài” và em vu vơ tự mình sáng tác câu thứ hai đối xứng với câu thứ nhất như ngày xưa thường ứng đối nhau : “Yêu rồi mới hay con nhện chăng tơ”.Và lần đầu tiên cô thấm được cái lạnh gai góc của sương đêm.Cô nhớ tới đêm nào anh đưa cô về nhà mà thương.

“Hát gì lên đi. Đêm quá yên…”

Cô muốn hát nghêu nghao vài điệu nhạc quen thuộc để lấp đi cái khoảng chống này..Có phải cô đang cô đơn trong sự sợ hãi của chính mình???

Bóng tối đột ngột được thay bằng ánh sáng

“Trôi theo cơn mơ bờ sông chói chang..”

Cô đang ở một nơi rất lạ.Có ánh sáng trắng phía cuối con đường ..

“Trôi theo cơn mơ niềm đau rất thật..”

Đã một năm nay,kể từ ngày chia tay anh,cô lao vào công việc như một kẻ đang trốn chạy.

Xuân qua, đông tới, thu lại ,hè về.Còn cô???Sáng đi dạy,chiều đi dạy, tối đi dạy, đêm về kì cạch search thông tin để dạy còn 4 tiếng ít ỏi còn lại để ngủ.Ngày bình thường cũng như ngày cuối tuần cả 365 ngày cô cần mẫn không ngừng nghỉ.Mẹ nhìn con gái mà thêm phiền muộn.Bảng lương cứ tăng vùn vụt mà nhan sắc theo đó mà kém đi.Hình như do thiếu ngủ nên thế.Rồi cả nụ cười theo đó mà ngày một hiếm hoi hơn.Người ta có thể đếm được số lượng nụ cười trong một ngày của một cô gái 21 tuổi.

Có nhiều chàng trai yêu cô và mong muốn được đem hạnh phúc đến cho cô.Nhưng lòng cô đã đôi lần khép cửa..Vì cô con bận theo đuổi một hình bóng khác trong tim.Cô xem anh như một viên kim cương.Cuộc sống ban tặng nhưng cô không thể nhận.Nó quá sang trọng và hoàn hảo đối với một đứa con gái bình thường như cô.Nhưng cuộc sống trêu đùa con người.Anh yêu cô sâu sắc đến đau đớn tâm cô.

Ngược lại dòng thời gian,

Ta trở lại một buổi tối cách đây một năm bốn tháng trước. Tại phòng 20 tầng 3 dãy nhà A, một lớp học tiếng anh được khai giảng.Có hai học viên đến muộn nhất vội vã chạy vào lớp. Đến cửa lớp do vô tình hay hữu ý mà đâm sầm vào nhau. Đầu nàng va đúng vào cằm chàng. Nàng đập nguyên cả bản mặt nguyệt của mình vào bộ ngực săn chắc được tập thể hình đều đặn . Chàng tí nữa cắn vào lưỡi.Nàng hình như sưng trán.Màn chào hỏi song kiếm hp bích quá n tượng hứa hẹn cả hàng tá chuyện “hàng xóm tối lửa tắt đèn mó nhau”.

Chàng ra đời trước nàng 6 năm nhưng xem ra độ chín chắn thì chưa xứng với tuổi tác lắm.Những vụ cãi nhau chí choé tranh giành nhau từng centimet bàn hay giận dỗi ban đầu là khúc nhạc dạo cho một bài ca tình yêu ở cung la thứ dịu dàng.

Cũng nhờ những vụ cãi nhau ấy mà chàng phát hiện ra nàng cũng trẻ con không kém.Thế mà lúc náo cũng nhận mình là người lớn.Lại có cái tật tham ăn đến hồn nhiên nữa. Đi ăn với bạn trai(chàng tự gọi như thế) nàng ăn hết 4 cốc kem.Bảo sao người nàng càng ngày càng tròn.Thế mà nàng tuyên bố nàng đang giảm kilo.

Rồi cũng nhờ một lần chăm chỉ đột xuẫt chàng đến lớp sớm chàng phát hiện ra rằng nàng thích hát và hát rất hay

.Và kể từ hôm đó chàng cố tình chăm chỉ đến sớm.Nhưng chẳng lần nào gặp nàng cả vì đó cũng là lần duy nhất nàng chăm chỉ đột xuất.

Càng ngày chàng càng thấy nàng mũm mĩm đáng yêu..

Có lần chàng lấy lý do nhờ nàng chọn đĩa để có chút time riêng với nàng.Nàng đeo head fone vào tai và cứ vô tư thả hồn vào bài hát mà chẳng để ý gì cả.Chàng đang bước ra phía chồng đĩa mới người ta đang xếp dở thì có gì đó níu chân chàng lại : “Anh đừng đi xin anh đừng đi.Vì ai đó còn chưa nói với ai điều gì…”Chàng quay lại.Và nàng vẫn say sưa : “Ngày ngày mặt trời hôn lên bước chân và hoa tím vẫn rơi đầy sân…”.Chàng nghe thấy trái tim chàng đang lanh canh nứt.Chàng ước gì nàng chỉ hát câu hát dịu ngọt ấy cho riêng chàng.Từ hôm đó ngày nào chàng cũng nhờ nàng dạy chàng hát bài đó theo kiểu mỗi ngày một câu.Và chàng bắt đầu những trang blog đầu tiên.

Ngày … tháng … năm

Chúc mừng M của anh nhé!

Hôm nay M của anh toả sáng trước lớp.M đã chứng minh được câu nói dù M không cao nhưng vẫn khiến người khác phải ngước nhìn.Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía M.Anh sung sướng hãnh diện nhưng ghen tị và lo sợ một nửa.Vì trong lớp xuất hiện thêm mấy cái đuôi cứ quanh quẩn bên cái bàn vốn chỉ của đôi ta…^^

Ngày … tháng … năm …

M biết không em?

“Em cười tươi như nụ cười cuối đông.Nụ cười đó làm sao anh quên…”

Mà sao M hay cười thế? Ánh mắt tròn tròn dễ thương ơi là dễ thương.

M này !Em còn nhớ cái đứa nó gọi em là tròn vo không?

Hôm nay lúc em dẵm chân nó vì cái tội gọi em là tròn vo ấy mà mặt nó sung sướng còn hơn cả nhặt được tiền nữa.Hôm nay nó lân la thú nhận với anh rằng bị em lấy mất tim rồi.Nó còn nhờ anh làm quân sư quạt mo cho nó nữa.

Ngày … tháng … năm…

Chỉ còn một tháng 3 ngày nữa là khoá học kết thúc.Thế mà anh chưa nói được cho M biết tình cảm của anh nhỉ.

Hôm nay khi thằng C tỏ tình với em bằng một bài hát đấy.Anh lo sợ rằng M sẽ siêu lòng mà nhận lời thì anh sẽ hối hận biết bao.Và anh như robinson lạc ngoài khơi xa bất ngờ tìm thấy đảo hoang khi em từ chối nó.Nhưng mà sao nó dai dẳng thế!Nó tuyên bố sẽ kiên trì theo đuôi em.Nó năn nỉ em cho nó một cơ hội và cũng là cho chính em cơ hội..

Nhưng điều anh buồn hơn là anh nhận được công tác đi Anh.Những 3 năm cơ đấy! Đây là điều mà trước đây anh đã phấn đấu.Giờ đạt được rồi mà anh không vui.Vì M đấy biết không?

Ngày … tháng …năm…

Hôm nay là ngày đầu tiên mà chúng mình đi chơi mà không phải lách cách theo cái cặp to đùng của M.Và cũng là lần đầu tiên M mời anh vào nhà chơi.Nhà M bé thật đấy có khi chỉ bằng phòng riêng của anh.Nhìn ngôi nhà ấm cúng M biết anh nghĩ gì không ? “anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ..”

Trên tường là tác phẩm nghệ thuật do chính M thể hiện.Nhớ lại hôm trước xem hoa tay cho M anh chỉ đếm được có 3 cái thôi mà.Thế mà khéo tay nhỉ.Chẳng bù cho anh 10 cái hoa tay hình như để trang trí…

Anh còn phát hiện ra thêm M bừa bãi nhé.Cứ nhìn góc riêng tư của M thì biết.Nào bút,nào sách, nào báo chí,…cứ lung tung hết cả lên.M lại còn không biết nấu ăn nữa.Thế này thì giấc mơ của anh mỗi ngày được thưởng thức những món ăn do chính M nấu sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.M cũng nhiều nhược điểm đấy chứ!

Ngày … tháng … năm…

Hôm nay vừa về nhà anh nằm lăn ra giường vì bị trận cười đánh bại.Cười rụng cả rốn, cười thắt cả ruột…cười như người ta chưa bao giờ được cười.Cứ nhớ lại chuyện hôm nay của M là anh lại đâm ra tâm tâm thần thần như thế đấy. Đến nỗi đi đường người ta còn phải lắc đầu lo ngại : “ Tội nghiệp thằng bé đẹp trai thế mà …”

Chuyện là thế này..M yêu của anh đang nói topic trôi chảy và thật hoành tráng trên bục.Bỗng nhiên một con gián màu nâu gớm ghiếc từ đâu lạc vào lớp và hạ cánh trên bàn tay xinh của M yêu.Lúc ấy anh lo lắm vì M đang talk thì câm bặt.Cái dâu của con vật vẫn ngo ngoe.

Anh nhanh chân hơn thằng C để đóng vai một hero giải cứu mỹ nhân.Nhưng mọi chuyện đã có thể tốt đẹp hơn nếu như không có hành động chàng hero cầm nguyên chiến lợi phẩm còn tươi và sống đưa cho người đẹp một cách tình cờ và thật bất ngờ. Ôi hai con ngươi của M bỗng bảo nhau hội ngộ.M của anh chết điếng thêm lần nữa.M giận anh và chẳng nói bất cứ một lời nào với anh cho đến lúc này.

Mãi sau anh mới biết thêm M sợ con vật ấy nhất.Thế mà anh nhớ có lần M giải thích vì sao con gián lại không có mặt. y là vì nó sợ gặp người khác…

Ngày …tháng …năm…

Sáng nay trời mưa to.M rủ anh đi sang nhà đứa bạn.Khỏi nói ý muốn của M chính là mệnh lệnh của nữ hoàng.Dù đang nằm trong chăn ấm nghe mưa nhưng anh bật dậy như bộ đội nghe thấy tiếng kẻng sớm

Sang đến nơi, đứa bạn M lại không có ở nhà.Lần này M bị leo cây nhé.M hậm hực suốt đường đi khi anh nói cho M biết hôm nay là ngày cá tháng tư.Và trên con đường mưa có hai kẻ hạnh phúc.

Anh thấy mưa hôm nay sao dịu dàng trầm tính. Đôi mắt anh đong đầy nước mưa hay niềm hạnh phúc.Anh đưa mắt nhìn ra những hiên nhà ven đường mà mông lung nghĩ rằng đó là nơi tảo ngộ của những cặp tình nhân nhờ trời mưa.

Ngày … tháng … năm…

Tối nay về nhà mà anh vẫn chưa hết ngượng.Cứ vùi mặt mình vào chiếc gối hình chữ M mà tự hổ thẹn

Câu chuyện xảy ra ở hiệu bánh KT.Lúc anh và M đang ăn bánh.Anh phát hiện ra có một chấm kem dính trên chóp mũi bé tí tẹt dí của M. Ý định của anh là sẽ lấy khăn giấy mà lau giúp M.Thế nhưng thằng bụng chẳng thèm bảo thằng dạ mà cái tôi xui khiến thế nào mà hệ thần kinh trung ương chỉ định phải hôn nàng tình cờ và nhiều bất ngờ như trong phim hàn quốc ấy.Nhưng vì nàng là tín đồ của Thành Long thì phải thân thủ nhanh kinh khủng khiếp.Nàng lấy ngay cái bánh kem đang ăn dở để phòng thủ.Thế là nguyên lớp kem đủ màu sắc ôm lấy khuông mặt manly của anh. Và anh cảm thấy còn hơn cả ngọt ngào…

Ngày .. tháng … năm…

M ơi nghĩ đến M mà bộ não anh quên mất cả ngày hôm nay anh chưa có lấy một hạt cơm vào bụng.

Sorry M của anh nhé anh có cố ý làm M mất mặt với bạn bè lối xóm của M thế đâu.Chỉ là hôm nay bố lấy xe đi trước để lại ở nhà mỗi con này mà nó lại hơi cao so với tầm vóc của M chút xíu.Nhưng anh muốn nói với M rằng tầm vóc của con người được đo bằng trái tim chứ đâu phải cặp chân dài met mấy..

Ngày .. tháng … năm…

Hôm nay đi xem phim gặp nhiều người M nhỉ…M có ngại không?Mấy đứa con gái nhìn M đầy ghen tị đấy!M đang sánh bước với một hoàng tử đẹp trai mà.

Có một điều anh muốn thú nhận với M rằng anh không hề thích xem phim chút nào.Anh chỉ muốn ngồi mơ màng ở Megarstar mà ngắm M mà thôi.Hình ảnh bàn tay bé xíu đỡ lấy cái đầu anh đã chụp lén không cho M biết.Và còn vô số những khoảnh khắc cùng M anh muốn giữ cho riêng mình…

Ngày … tháng … năm…

Hôm nay như bao hôm đã qua.Vẫn là câu hỏi cũ : “ Em đồng ý làm người yêu anh nhé”.Và cái anh nhận được vẫn là sự im lặng tuyệt đối.Nhiều lúc anh tự hỏi vì sao thế M ơi!Em hò hẹn mà không hứa hẹn..Em reo cho anh niềm hi vọng, một niềm hi vọng tin vào tuyệt vọng về một mối tình.

Ngày …tháng … năm …

Còn năm ngày ba tiếng nữa là máy bay sẽ đưa anh rời xa em.Ba năm công tác cơ đấy và biết đâu lại hơn nữa thì sao ? Anh cũng không biết nữa.Anh đang hoang mang và do dự có nên cứ đeo đuổi một thứ gì mờ mờ ảo ảo không rõ ràng như M.

Tối nay lúc đi siêu thị mà M chẳng chịu hỏi anh sao mua nhiều đồ thế hay đại loại như sao dạo này em thấy anh không được vui.M nhạy cảm lắm mà. Để anh còn có cơ hội mà kể cho M nghe về chuyến đi về những dự định phía trước của anh chứ.

Quán hôm nay vắng vẻ.Anh đưa mắt nhìn đèn đường rồi bỗng thấy nhoà đi…

Ngày … tháng … năm …

M vô tư hay quá vô tâm???

Nụ cười yêu nhất giờ đây cứ vô tình xoáy sâu vào cõi lòng kẻ si tình.Hôm nay là tiệc chia tay…anh đã nhờ thằng C nói cho M biết chuyến đi ba năm của anh sau hai ngày nữa. Vậy mà M chẳng có phản ứng gì cả.Cả trên đường về cũng thế…

“Anh bước điềm nhiên không vướng chân

Em đi lững thững chẳng theo gần…”

Sự im lặng cứ đeo đuổi hai cái bóng.Cho đến khi một cái bóng cất tiếng chào tạm biệt.Anh níu lấy M mà kéo vào lòng đặt chút ký ức cuối cùng lên đôi môi M.Cái hôn thật nhẹ,thật êm,thật lâu…Ngọt ngào hay cay đắng chẳng ai có thể giải thích nổi.Có dòng nước mắt trên mi anh khẽ khàng chảy xuống môi M.Cổ họng M như đắng chát…

Trở lại hiện tại:

Từ đâu mà ký ức đẹp đẽ cứ lần lượt hiện về.Vết thương cũ tưởng chừng như đã ngủ yên nay lại thức tỉnh.Chỉ là giấc mơ thôi nhưng niềm đau là thực nước mắt là thật:

“Trôi theo cơn mơ niềm đau rất thật

Có bình yên nào không xót xa???”

Cô thức dậy.Một màu trắng xoá ôm lấy cô.Những người thân ,bạn học, rồi bạn cơ quan đều đang ở đây.Cơ thể cô đang dã dời sau hình như 21 tiếng làm việc không ngừng nghỉ.Người ta đưa cô vào bệnh viện trong tình trạng suy kiệt và ba ngày là thời gian hôn mê hay thức tỉnh?

Một năm tạm quên để lấy lại chút bình yên giả tạo cho cuộc sống đã bị ba ngày ốm đánh bại.Quả thực người ta có thể tự dối mình trong chốc lát nhưng không thể cứ mãi chạy trốn cả đời.

“Bây giờ em biết vì sao gặp nhau biển xô sóng trào .

Ngồi nghe chiều êm gió lặng giữa muôn vàn hoa.

Đi về đâu cũng là thế.

Buồn kia còn trong dáng ngồi.

Thiên đường xưa khép lại…

Từ muôn năm rồi…”

Một nhà văn đã chỉ cho cô thấy :quá khứ là tài sản duy nhất còn lại sau cùng của đời người ,mãi mãi không thay đổi.Nên chẳng lý do gì mà cô khước từ nó cả.

Hôm ra viện cô thả mình dạo trên phố để tìm lại dấu xưa kỷ niệm.Cô thấy lòng mình thanh thản hơn nhiều.Bước chân đưa cô về quán cũ.Mọi thứ vẫn y nguyên.Chỉ có điều cái bàn phía lan can trông thẳng xuống đường phố giờ đây chỉ còn lại một người. Cô ngồi đó với laptop để trải mình ra bằng chính câu chuyện của mình.Lúc ấy cô mới chính là cô. Đủ yếu đuối , đủ hoài niệm:

“Quên được không những điều đã bao giờ qua?

Quên được mỗi sáng mùa đông nhìn ra ngày sương gió mềm

Quên được không những điều

Ta chưa bao giờ.”

THE END

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Đêm buồn

Ps: Thấy đứa em nó đệm piano hay quá...Lại là một bài hát nhạc ngoại. Mjt mượn nhạc để viết đôi chút về nhân vật tôi trong truyện ngắn " Chưa bao giờ" Mjt viết vào năm ngoái...
Photobucket

Mong manh tan..em quỳnh hương lặng thầm.
Đường mưa bước chân ai trở về...
Vờ sương đêm rơi.
Mưa đọng trên môi.
Hắt chiếc bóng..In dáng xưa.

Nghe mênh mang... đêm buồn qua ngõ ai.
Chờ ai đứng ..ai ngóng...ai chờ.
Bình minh mai lên.
Nắng chan mây lung linh.
ghé ngang nhé chút thương chút yêu ^__^

ĐK: TIẾNG YÊU đầu ai cất vội vàng.
Nhòa ánh mắt nhung nhớ bâng khuâng hát bài ca cũ kỷ niệm.
Mà gió cứ thấp thoáng nơi xưa ngập kín lá thu.
Mà hoa trắng rơi...
Ký ức hôm qua mùi hường nào sao vấn vương
Quán quen mình em van một mình,
Ngồi ngắm phố thu sang...
Đông qua...ánh chiều rơi cuối con đường.
Hè luyến tiếc tiễn gió xuân đi...
Để em vẫn mong...tiếng yêu muộn màng dẫu lỡ.
Đêm buồn qua ngỡ ai.. đợi ai?

"...Sự im lặng cứ đeo đuổi hai cái bóng.Cho đến khi một cái bóng cất tiếng chào tạm biệt.Anh níu lấy M mà kéo vào lòng đặt chút ký ức cuối cùng lên đôi môi M.Cái hôn thật nhẹ,thật êm,thật lâu…Ngọt ngào hay cay đắng chẳng ai có thể giải thích nổi.Có dòng nước mắt trên mi anh khẽ khàng chảy xuống môi M.Cổ họng M như đắng chát….."
(Trích chuỵện ngắn : Chưa bao giờ. Tác giả : Hà Thu( hotmit_1989)__)