Music and me


href="http://s810.photobucket.com/albums/zz24/hotmit_1989/?action=view&current=Music_Note_Tattoo_by_Dartedrose.jpg" target="_blank">Photobucket

Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Viết tiếp...chiều không tên

Photobucket



Đông về .

Người nghe giá rét qua tiếng run rẩy, lập bập của hàm răng.

Những chiếc răng như hạt ngô non thẳng tắp nép mình

, tưởng con gió đến từ mảng trời u tối.

Người cười nụ cười rón rén...vì e hơi lạnh của đất trời.

Chỉ mỗi đôi mắt không biết mùa đông đã về. .

Mắt như gã nghệ sỹ hờ hững nhấm nhấp tinh túy của đất trời

Cho đến khi cơn mưa mang hạt lăn tăn trên mi...

mát mới chơm chớp cảm nhận được phần nào của mùa đông....

một giây, hai giây....15 giây...

Mũi nhỏ nhăn nhăn...coi bộ ghét mưa lắm.

Mưa phiền hà, mưa rắc rối, mưa đỏng đảnh...gần rồi xa...xa rồi gần....

Người lại đặt nụ hôn lên mưa, cảm nhận sự mong manh tan vỡ...

Buổi chiều nay mưa nhè nhẹ như sương rơi.

Hạt mưa nhỏ giăng mắc đan xen không đủ làm ướt tóc nhưng đủ làm mờ mắt kính.

Có cái gì giục giã mình ghê gớm:

Nó khiến mình cứ lững thững lòng vòng qua hết những nẻo đường, con phố :

" Hãy ra đường khi trời mưa" .

mình giật mình vì đã thôi làm việc ấy cách đây lâu lắm rồi.

Những kì thi, những điểm số, những thành tích,

những bận rộn của cuộc sống cứ cuốn lấy ta như đám đông hối hả kia.

Và rồi Chiều dần tan..hoà vào bóng tối đang chảy dài...

Bõng mình nhận ra sự kiều diễm, mềm mại của thành phố lúc lên đèn...

Những cầu tàu , những bến bãi, những ống khói hiện lên trong mình đẹp hơn bao giờ hết...

Phải rồi cứ tìm kiếm đâu xa một Hải Phòng - thành phố tuổi thơ

khi trong trái tim mình luôn khắc sâu những con đường, những dòng sông, nhưng cây cầu thân thương...

Thành phố của những ngã tư....nơi gặp gỡ cũng là nơi chia xa ^^

Trong khung trời người đi...có trái tim người ở lại?

Thành phố của những viên kẹo ký ức ngọt ngào.

Ngọt thơ ngây những que kem ký bên bờ sông tam bạc

ai đó đã từng thổi phù phù trước khi ăn,

Ngọt thật thà những gạch cua Tam Thuật vàng rộm,

Ngọt mát ngày hè với sữa chua Đinh Đông

Ngot m áp với chiếc bẫy sủi dìn ngày đông góc đường Nguyễn đức cảnh

Và ngọt đắng với cafe đường Minh khai....

Thành phố của mình...của bạn...của những mùa hoa nắng

Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

Phố chật...chật những suy tư

Đăng ngày: 07:58 16-10-2010
Thư mục: Tổng hợp
Có ai đó nói rằng phố nhà mình giống như một cái hiệu cầm đồ lớn...
Phố cầm cả người, cầm cả trái tim,..
Bởi nếu ai đó nếu bàn chân một lần được nghe phố thầm thì..
Chắc hẳn sẽ còn quay trở lại
Vì còn có ai chờ, vì còn cái nợ trần gian
Chiều cuối thu...ai nhớ bạn đến nao lòng...



(Phố cầm đồ nhà tớ...bầu trời tuổi thơ tớ...
chụp vào buổi chiều...khi gió về...khi mặt trời rót những giọt nắng cuối cùng)
(một cánh chim bay lạc... cuối chiều)


(mây trắng thơ thẩn...một góc trời bình yên- Nam Pháp church)


(chiều ngõ nhỏ...dần tan chảy vào tối ^^ ký túc xa` ĐHHH)



Thu đi đã nửa chặng...
Hoa sữa đâu chỉ nồng nàn ở Hà Nội
Con đường hoa sữa trải dài khắp nẻo chữ S
Với mình, với bạn...hoa sữa là hoa của mùa thu rất Việt
Thứ hoa ly ty vương vấn mãi trong cái chớm lạnh chuyển mùa
Kìa! Gió còn mang hương quê nhà đi thật xa
Dù ở đâu đó xa lắm, hoa sữa vẫn ngọt ngào, vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm.
Có lẽ nào, có lẽ nào...


( nghe mùi hoa sữa là thấy hương thu)

Những con đường trăng tròn là những con đường trăng khuyết. Vẫn là những con đường cũ em đi qua và tôi đi qua............
(Trịnh Công Sơn)

(Cơn mưa đêm ào ạt...ướt mèm cả ký ức.
Gió thổi tung cuốn lấy yêu thương...cứ lửng lơ bay...đôi tay vụt mất)

Kỷ niệm như cuốn phim hiện về trong giấc mơ.
Một ngày nắng tháng năm...Bạn thấp thỏm ánh lửa kỳ diệu phía trời xa


( Hoa nắng tháng 5- nắng từ tim- đốt cháy một góc trời)

Tạm biệt giấc mơ...Tạm biệt chùm phượng vỹ rực hồng...để ta chào bình minh

(Chiếc gương khổng lồ...phản chiếu ánh bình minh)


( và nghe bình minh hát...bài hát rất thân quen)

Hello ngày mới.......^^



photographer:hotmit_1989 ^^

Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

Thầy em đấy!

Photobucket

Thầy em đấy!


Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Hẹn

Hẹn

Đi về lúc 9.30...việc làm đầu tiên của mình là đi ngủ. Leo lên giường, nhắm mắt và không nghĩ gì cả.

Đến 2.30am...mắt ướt....cái mũi sụt sịt khó thở kinh khủng...mình lọ mọ, kì cạch lục trong cái folder mang tên "J"

Bạn hâm!

"Thế rồi mình bị ám ảnh...."

Bản childhood memory reapeat đến vài chục lần...Nghe mà như muốn rút ruột, rút gan nhưng vẫn nghe. giống như cái chất nhớ trong cafe rất rất đắng mà vẫn uống....Bản nhạc không lời, tiếng sáo flute, tiếng đàn harp róc rách kể...

Lần đầu tiên mình gặp bạn...cách đây 6 năm... Trên sân khấu, trên đường, trên sân trường...gặp nhưng không nhớ

Lần thứ hai mình gặp bạn, gặp những cảm xúc pha lê...vào một chiều lung linh nắng. Một lần, hai lần, 3 lần....gặp mãi thành quen, thành ám ảnh...

Lần thứ ba....những cảm xúc cất thành lời hát...Từ bạn điều kỳ diệu dần dần hé mở...ngọn lửa của một chàng trai thế hệ 8x bắt đầu lan.

Lần thứ tư...mùa đông ấm áp...ánh mắt bạn thắp lên một niềm tin mãnh liệt vào ngày mai, vào con đường màu xanh ban chọn...

Lần thứ lăm..ngày mà mặt trăng sáng và tròn nhất trong năm ....những dự định, những hoài bảo bắt đàu cất cánh...Bầu trời của Paris, của niềm đam mê nghệ thuật đang chào đón bạn

" Sẽ ra sao nhỉ nếu như ngày mai mình xa Hải Phòng thật xa...lúc ấy mình sẽ ước, sẽ thèm"

Và mình tự hỏi Sẽ ra sao nếu như bạn xa Hải Phòng thật xa

Bạn hâm!

Thực ra mình đã linh cảm...đã băn khoăn...đã suy nghĩ về chuyến đi xa kia từ khi mình hỏi bạn...nhắc nhở bạn đi xa nên thường xuyên liên lạc với mẹ...

bạn biết nói gì ???.

Những câu hỏi không vu vơ, cũng chưa bao giờ nhầm...

" Về rồi....đi rồi"

Mình cũng đã nhầm - nhầm theo một nghĩa khác.

Hành trình ấy xa ,dài ,nhanh hơn mình tưởng tượng.

Bạn trở về...rồi sẽ đi...rồi bạn có còn trở về???

Mình biết không ai có thể tắm hai lần trên một dòng sông.

Nhưng sự trở về của bạn trong mình bao giờ cũng đẹp nguyên vẹn như thế.

Bởi mình sẽ thích bạn cả đời đấy.

Bạn hâm!

Mình muốn gọi tên bạn nhiều nhiều hơn, muốn đánh thức giấc ngủ vội vàng ,

muốn cùng chia sẻ những khoảnh khắc ngay tức thì,

muốn thong dong lượn lờ trong cái thành phố bé tí lắm kỷ niệm này...

Muốn trái tim bạn ngân nga...còn mình sẽ chỉ hát theo...thầm thôi!

Nhưng khó thật đấy...

Khi bình minh bạn lên...cũng là lúc mình ngủ với những giấc mơ.

Khi bất ngờ khoảnh khắc chiếc là cuối cùng rụng...cũng là lúc bạn ở đâu đó rất bận.

Thành phố mới, những người bạn mới...nhiều lắm những mới mẻ, những khác lạ....

nhưng lạnh lắm những con đường, nhớ lắm cái bộn bề của giao thông Việt Nam...luồn lách, lách luât ^^

Bạn hâm!

Hãy gom thật nhiều yêu thương khi còn ở lại Việt Nam nhé.

Đằng sau một người đàn ông thành đạt...là một người phụ nữ.

Người phụ nữ ấy của bạn thật tuyệt. Mình khâm phục bà nhiều lắm

Thành công của bạn sau này...bạn có thể tự hào kể về bà trong từng nhịp đàn đong đưa.

Có ai đó đã ví...tình mẹ như khúc ca 4 mùa...cứ hát mãi hát mãi ...hát quanh năm suốt tháng

Hát ầu ơ ru con trong nôi

Hát kể về cuộc đời, về con người, về những con đường khi con lớn hơn...

Hát trong gió lạnh mùa đông, hát trong mưa xuân rả rích, hát trong nắng hè oi ả, hát trong cơn mưa thu triền miên...

Bạn hâm!

Có biết rằng mình cũng thích nghe bạn kể về gia đình trong niềm sung sướng cứ muốn vỡ òa???

Cái cách mà bạn trân trọng họ làm mình cũng vui theo.

Hành trang không hình dáng mà nặng lắm những tin yêu của bố, của mẹ, của em trai...

Bạn không những đóng thêm 200k ...mà sẽ dành nhiều hơn thế....cho những gì bạn mang theo

Mang chứ...dù có nợ ai đó cả cuộc đời!!! Mang đi để còn nương tựa mỗi khi thấy mệt mỏi, mang đi để nhớ mỗi khi quên, mang hết nhé....mang cả...

Trung thu năm nay...

là một món quà đặc biệt với mình.

Khá nhiều thứ nho nhỏ...trong một hộp quà lớn. Khá nhiều lời nhắn nho nhỏ...trong một tấm thiệp vĩ đại. Khá nhiều sự chờ mong bất ngờ...cho một ngày mai tươi sáng...Hẹn!

Có khi hẹn một ngày...mà chờ một năm

Hẹn một lời...mà chờ đến suốt cuộc đời

Chữ duyên kỳ lạ thế đấy!

Ngày mới đến rồi...ngày mai cũng sẽ nhanh thôi...cái ngày mà bạn đi tìm một sân khấu lớn, ccái ngày mà bạn sẽ trở về....rồi lại ra đi....See you again!

Hãy thành công để thành công gặp thành công. Hẹn!

5.30am Hải phòng- 23/9/2010

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

Có một mùa thu

Photobucket




Trung thu năm 2010- hotmit_1989

Sớm chủ nhật, mặt trời ngơ ngác tự hỏi: " Có phải hôm nay ngày của mặt trời???"

Và rồi chàng ta tự cho phép mình ngủ nướng thêm 5 phút nữa...Mắt chàng lim dim những tia nắng đầu tiên yếu ớt..Thấy gió mang thu đi đã nửa chặng mới hốt hoảng

_ Có một mùa thu...

Mùa thu trong mẹ là tiếng bom xé toạc tuổi thơ bình yên.,

là những cánh may bay sáng rực trong nỗi sợ hãi câm lặng,

là hố đen sâu thăm thẳm nơi khói bụi mịt mù...

là mùa mẹ tròn 10 tuổi, là mùa bà ngoại ra đi khi mới ba mươi.

Và khi Cuộc chiến tranh tàn khốc đã qua...Màu xanh an yên đã trở lại trên bàu trời mẹ tôi.

Nhưng tuổi thơ của mẹ, của những ai đã từng mất đi người thân mãi mãi là vết thường ...lại nhói khi mùa sang.

Mẹ kể..Dường như bà đã linh cảm được phần nào hành trình dài này...Bởi thế bà đã giục ông ngoại chuyển sang làm ở nhà máy Kiến Thiết. Nếu không may mất một còn một....Chiến tranh ái dám đoán trước điều gì.Ông sang dó được ít lâu thì bà ngoại đi thật Bà đi...về với tiên tổ. Ông nói thế đấy!

Rồi những mùa thu sau...chỉ còn lại ông, cậu và mẹ đón ánh trăng hòa bình.Thỉnh thoảng bà về...nhưng là về trong giấc mơ của mẹ..mãi trẻ như khi bà ra đi.

Mọi người bảo mẹ giống bà ngoại. Chắc khi 53 tuổi bà cũng như thế...nhỏ nhắn và mạnh mẽ. Còn tôi giống mẹ...Mặt tròn xoe, mắt mí rưỡi, cả cái chấm bên má phải cũng y chang luôn. Cái ảnh hồi mẹ 9 tuổi chụp với cậu mà bọn bạn cứ ngỡ tôi. Tôi hậu đậu cũng là do di truyền chăng??? Chả thế mà có làn tôi lỡ mồm vô tâm:

_Ngày xưa mẹ cũng hay bị bà mắng ạ?

Nói rồi mới nghĩ, nói rồi tôi mới chạnh lòng....Mẹ là người mong mỏi được mắng, được phát vào mông cho mấy phát hơn ai hết...


Có một mùa thu...

mẹ có mẹ mới.Một người trẻ hơn ông đến 20 tuổi.

Tay phải cầm chiếc nón,tay trái dắt đứa con tầm 7, 8 tuổi gầy gò và nhếch nhác.

Cái nghèo hiện hữu qua manh áo nhàu nhịt,

qua chiếc dép cao su quèn quẹt hàng đêm trên đường..

Mẹ nhìn đứa em mới, kéo nó lại và cho nó cái bánh- thứ quà khiến đôi mắt nó rạng lên niềm vui khó tả.

Chỉ có cậu tôi hay trên đứa nhỏ :" mặt gẫy, mũi tẹt,môi cong"...mỗi lần như thế dì tôi khóc ré lên.

Và mùa thu năm ấy...họ là một gia đình.

Gia đình sống trên căn gác nhỏ tầng 2 khu tập thể Xi Măng. Nhà được cấp sau khi bà mất- sau khi thành phố có thêm một nữ liệt sỹ.

Khu tập thể 3 tầng, cái gì cũng tập thể. Sân tập thể, vòi nước tập thể, bếp cũng tập thể và ông ngoại còn tự chế thêm cái chuông tập thể rất to

Chuông tập thể là kết quả của vài vụ mất trộm của khu nhà.

Có lần thằng trộm trôm được con lợn dễ đến tạ.

Thấy bà hàng xóm sụt sùi tiếc của. Ông ngoại thật thà :

_May mà nhà bà mất...

Bà bạn hiểu lầm cái sự hả hê của ông. Nhưng cũng khó mà giải thích thêm.

Nếu nhà ông mất chắc thê thảm hơn. Ông đi làm nuôi 6 người. Lương cán bộ chả đủ.


Photobucket
Photobucket
">Có một mùa thu...

Mùa thu năm ấy gia đình lớn đông vui lắm.

12người quây quần bên mâm cỗ trông trăng.

Đèn lồng, đèn ông sao. Đèn cù...nến cám đủ cả.

Có con ếch xanh vặn cót nhảy liên hồi.

Mấy đứa em dán mắt vào đỉa hồng chín mọng, vào hai cái bánh sương sa vừa to vừa thô của dì làm..

Còn tôi chỉ thích nhìn ánh sáng,

Thứ ánh sáng màu cam ấm nóng từ nến, màu hồng xanh từ đèn, màu trắng vàng từ ánh trăng...

'thích mùi hương cốm bố mua tận làng Vòng.

Thích nghe cài tiếng tanh tách vỡ òa từ sâu hạt...cái mùi khen khét khi có lửa chạm vào.

Kìa tiếng trống sư tử đã rộn rã. Tết dành cho thiếu nhi...cho những ai đã từng là thiếu nhi..

Có một mùa thu...lá vàng ...ngày tàn...hanh hao nỗi nhớ.

Tôi bước đi dưới trăng 13 chưa kịp đầy.

Gió đưa hương hoa sữa cứ lẩn khuất quanh đây. Khu nhà xưa vẫn im lìm ở đó.

Chỉ có thời gian tàn phá những mảng tường bong tróc, mái ngói rêu cũ. Bước chân tôi trở lại...nhưng cô bé 6 tuổi ngày ấy có trở lại cùng tôi???

" Chỉ còn

Mùi hoa sữa nồng nàn

Trong căn phòng nhỏ

Đêm cuối Thu

Trăng lạnh mờ sương

Chỉ còn

Nỗi im lặng phố khuya

Không gian dạ hương sâu thẳm

Từng tiếng chim đêm

Khắc khoải vọng về

Cái máy hát cổ lại quay những đĩa ba ba to như cái khay.

Từ bông loa kèn màu đồng sáng chói phát ra những âm thanh lỳ diệu.

Sự xếp dặt khéo léo mà người ta gọi là âm nhạc.

Tôi nhớ giọng hát ấy ...một giọng nữ trầm, nhẹ, những câu ngân dài...và nét riêng có không lẫn vào đâu được.

Dường như Bài hát ấy ẩn hiện trong ông một cô gái Hà rất đẹp.

Ông cũng đa tình đấy chứ.

Tôi yêu các ca khúc về Hà Nội ...bắt đầu từ mối tình đầu của ông.

Mùa thu này tôi đã 22...

Còn ông ngoại, bà ngoại, cậu út đang ở một nơi rất xa...

Bước chân tôi vẫn sẽ tìm về hơi ấm xưa...

dù chỉ qua trí tưởng tượng.

Cái đồng hồ ngày đêm tích tắc vẫn kể chuyện về cậu út,

về những hộp kem, về những múi sầu riêng,

về những trưa hè cậu cháu trốn đi bắt muôm muỗm..

.về một gia đình lớn-------------nơi đã nuôi lớn những mùa thu trong tôi

PS: Tối chủ nhật vừa rồi, bọn trẻ gọi mình là chị Hằng,trong khi mình là chị Thu.

Chị Hằng mặc váy trắng, đầu đội vương miện kết bằng tinh hoa trời đất, mềm mại trong những bài múa....

còn mình quần baggy, đầu bị cắm xước...biết mỗi " một ông sao sáng, hai ông sáng sao, ba ông sao sáng sáng chiếu muôn ánh vàng...

"Cũng may 15 phút sau chị Hằng thật đến mặt bự lớp phấn...

váy như váy cô dâu...lên nịnh nọt lũ trẻ...mình cũng hơi sởn.

Họ tiếp tục chương trình...mình tiếp tục trở lại tuổi thơ...........................

Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Đa tình (p1)

Photobucket



Đa tình ( P1)

Mưa ngâu....................

Hotmit_1989

á_à

Tháng bảy âm lịch mưa ngâu.
Mưa rả rích.
Mưa như người bị cảm cúm.
Mưa hắt hơi,
mưa sụt sịt suốt từ đầu tháng đến cuối tháng.
Nhiều lúc mưa xối xả chẳng khác nào cơn mưa rào đầu hạ.
Hạt mưa to, mưa thưa, mưa mang nặng lắm nỗi nhớ của Ngưu lang Chức Nữ.
Hạt mưa rơi lộp bộp trên mái.
Âm thanh ấy rơi vang trong màn đêm tịch lặng.
Thông thường mưa rơi theo phương thẳng đứng.
Chỉ khi có gió lướt qua mưa mới điệu đà đôi chút..........
Con gái thích mưa- thích những điều giản dị trong suốt .
Mưa mong manh dịu dàng.
Mưa không thể nắm giữ.
Hạt mưa tan vào không gian, biến hóa trong mơ.
Hạt mưa mát hơn gió mùa thu.
Ngọt hơn tất cả những điều ngọt ngào.
Con gái thích mưa còn bởi...mưa có thể chạm vào tận sâu tâm hồn con gái.
Đôi khi con gái cười hiền khi bất ngờ thấy mưa bay trên phố.
Đôi khi con gái chợt buồn sâu thẳm khi cơn mưa triền miên suốt đêm dài
Đôi khi giữa mùa đông ấm áp...con gái thấy ấm áp vì một vòng tay vô hình....
Con trai nguyện làm gió cô đơn, quạnh quẽ.
Gió cứ bay heo hút giữa biển đêm mịt mùng sương khói.
Gió hòa mình vào tiếng sóng ào ạt.
Bản tình ca gió hát trong hương say nồng của muối trắng tinh.
Còn con gái say trong tiếng hát ấy.
Con gái càng muốn tìm thấy con trai để che chở và được che chở.

Gió không vô hình bởi con gái không vô tình :*

HP. Những ngày mưa táng 7 âm lịch 2010

Thứ Ba, 10 tháng 8, 2010

Này cậu





Này cậu! Đây là tin nhắn cuối cùng tớ chúc cậu ngủ ngon. Tớ sẽ chẳng còn nhắn tin lang thang cùng cậu nữa. Bởi tớ biết cậu đang mong nghóng ai kia chẳng phải tớ. Tớ sẽ thôi trò đùa dai dẳng, ác độc này khi cứ làm cậu hi vọng rồi lại thất vọng. Tớ ước gì mình là cô ấy- người cậu yêu nhiều lắm.

Này cậu! Trái tim vốn rong chơi ca hát của cậu đã tìm được nữ hoàng của riêng trái tim. Đôi chân của kẻ lãng du đã tìm được một chốn dừng chân bình an. Và trên hết cậu đã tìm được bờ vai tin cậy để chia sẻ mỗi khi mệt mỏi- Vậy nên đừng hỏi tớ khi nào người ta cần sự chia sẻ nhé! Cậu có câu trả lời rồi! Chỉ còn tớ đưới mái hiên nhà xưa cũ Chẳng còn thấy một bóng phôi pha. Chỉ còn tớ và tháng 5 chẳng thấy cậu thấp thỏm chờ ánh lửa phía trời xa...

Này cậu! Tớ không ngạc nhiên nhưng thấy tò mò. Cô nàng lọt vào đôi mắt một mí kia chắc mi nhon dễ thương lắm.

Này cậu! Cơn mưa đêm len lỏi vào giấc mơ tớ... Canh hoa phượng mong manh bị vùi dập. Thương quá! Tự nhiên tớ thấy phố quen xa lạ, bước chân lạnh lùng. Rồi tớ bắt gặp một dòng chán chường kéo dài lê thê. Tự nhiên tớ đâm ra ghét tháng 7 kéo theo cơn mưa ẩm ương.

Này cậu! Giấc mơ sao chưa lớn đã già ???

Tháng 9 này tớ định cùng cậu lên chuyến tàu trở về tuổi thơ. Vé đây nayf1 Xếp hàng mãi mới mua được hai vé hạng trung. Nhưng cậu lên hành trình khác rồi. Tớ đi một mình... Cho cậu ngẩn ngơ, cho cậu thèm...

Này cậu! Hôm tớ khoe có sao băng ở Biển... Thực ra, tớ nhìn nhầm đấy. Nó đơn giản là cái dự báo thời tiết ngày nào cũng lượn lờ tìm kiếm kẻ ngốc như tớ. Vậy mà trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy tớ kịp nhắm mắt và nhớ ngay ra cái mặt cậu. Xấu hổ quá đi mất! Because i’m stupid!

Này cậu! Tớ chẳng thích số 5...Nhưng ai đó đã chỉ cho tớ ý nghĩa cuộc đời từ con số 5 ấy. Cậu thử ấn nó lên bàn phím thử xem... Cậu sẽ tìm được chìa khóa mở trái tim tớ.

Này cậu! Hai đứa mình vừa tốt nghiệp. Tớ đã kịp chuẩn bị một danh sách dài bao gồm những kế hoạch phía trước. Cậu ngố ngố thế nào lại nằm ngay top đầu. Nhưng đêm tỉnh giấc tớ quyết định sắp xếp lại trái tim mình. Tớ cá rằng mọi chuyện vẫn ổn.

Này cậu! Đêm qua chưa mà 5 am trời đã vội sáng???

Chỉ là một cái chớp mắt Tớ buộc phải chia tay với giấc mơ ngoan. Tớ mong là nắng, là gió...Là thoáng qua thôi.

Này cậu! Còn dịp tớ móm mém nhai trầu, hướng đôi mắt bạc màu về phía cậu không? Còn dịp nào cậu dắt đôi tay già nua nhăn nheo tớ mà đi qua năm tháng? Còn dịp nào cậu hát tớ ngân nga... Hay chì còn tớ và “riêng một góc trời”...

Này cậu!

Màu thu đang về đấy! Những chiếc lá có giật mình hốt hoảng mỗi sớm mai??? Lá phai vàng... Lá rụng...Lá về cõi hư không. Dấu chân cậu vừa qua đây ngại ngùng, nhẹ mà sâu. Ròi khu vườn trong tớ lại lặng Im nghe nhịp bước mùa đi lặng lẽ. Dù sao cũng cám ơn thiên thần mang tên cậu- Những khát khao đã kịp cất cánh.

Này cậu!

Tớ đã chuẩn bị món quà đặc biệt vào đúng ngày sinh của cậu. Món quà chưa kịp đề tên người nhận. Phải chăng vì vậy nó sẽ không bao giờ được nhận??? Chiếc hộp ấy với khoảng trống “ Space”- Tớ muốn viết tên cậu- khoảng bình yên trong tớ. Nhưng cuộc đời chẳng khác khối rubic cứ xoay vần không ngừng. Giữa tớ và cậu la space- một khoảng trống vô hình tớ chưa kịp khỏa lấp.

Này cậu!

Có lẽ tớ phải chú ý hơn với các mã mới lên sàn mà có tiềm năng chứ nhỉ. Kiếm tìm một blue chip như cậu đâu phải dễ. Tại tớ hay ngại ngùng, tại tớ hay sợ hãi vẩn vơ, tại tớ không đủ dũng cảm...Tớ đã từng lúng túng đặt cậu ở chênh vênh giữa tình bạn và tình yêu- thứ tình có chút nhớ, có chút lo lắng, có chút lăn tăn... Tình( )đẹp!

Này cậu!

Tớ cũng thích ăn kem lắm đấy! Chỉ là tớ đang kiên trì mảnh mai nên không nói thôi. Những điều tớ không nói chả trách cậu không biết.

Này cậu!

Tớ ( ) cậu. Tớ buồn ngủ! Tớ dừng ở đấy thôi!

Đêm mưa 30-07-2010