Music and me


href="http://s810.photobucket.com/albums/zz24/hotmit_1989/?action=view&current=Music_Note_Tattoo_by_Dartedrose.jpg" target="_blank">Photobucket

Chủ Nhật, 27 tháng 2, 2011

Nếu anh hiểu..


Nếu anh hiểu...

Hotmit_1989,26-2-2011

...Mái hiên nhỏ đã ngủ yên.

Những ngôi sao cũng thôi nhấp nháy

Mọi thứ như trôi vào tịch lặng

Chỉ thời gian sao mãi không yên giấc

Nó ám ảnh những người đang sống...

Nó chiếm hữu không gian vô tận

...Nhắm mắt rồi mà vẫn mơ hồ bước đi...

Đời người ngắn ngủi,

Tình yêu ngắn ngủi,

Chỉ có nỗi đau dài theo tháng năm

Thầm cảm ơn nỗi đau...

Ta với nó như duyên nợ..

Nỗi đau- mối duyên ràng buộc ta với thế gian...

Ta sinh ra từ nỗi đau chín tháng mười ngày của mẹ,

Từ niềm thương của cha, và từ mưa đông lạnh ngày ấy

Ta lớn lên...chập chững...ngã...và đứng lên từ sau mỗi vết thương

Nước mắt ướt nhòa ...sau dần cũng thấm khô

Ta cao ngạo, khiêu khích những nỗi đau

Ta hất hàm cười khẩy nó...

_Mày chỉ làm tao thêm mạnh mẽ lên thôi...

Rồi...

Trò chơi tìm mảnh ghép trái tim vô tình làm ta bị thương

Ta cứ gan lỳ bao bọc ta yếu đuối

Ta cứ nói..lời nói trói tâm ta

Ta lý trí giả tạo cho niềm thương ta chưa bao giờ cất tiếng.

Rồi...

Hạnh phúc đến...ta vẫn ôm khư khư nỗi đau để dành

Hạnh phúc ghé qua...với ta nỗi đau vẫn là tri kỷ

Nàng hờn giận để ta lại với nỗi đau

Nàng không hứa bên ta...ta có cớ gì chạy theo

Duy chỉ nỗi đau...thầm lặng...bên ta


Valentine- những mảnh ghép trái tim........




Đăng ngày: 15:58 14-02-2011
Thư mục: Mjt's story

Valentine- những mảnh ghép trái tim.........

hotmit_1989

10am trời mưa và lạnh...

Những hạt nước như mảnh thủy tinh cắm sâu vào những trái tim rệu rã

Năm ngoái cũng vậy, những đôi tình nhân nép nhau trong rét mướt..

Chúng tôi không phải họ..chúng tôi- những trái tim "roaming" và " nương tựa"...

27 tiếng...những trái tim tự hàn gắn vết thương cho nhau...

Cảm ơn và xin lỗi...về ngày hôm qua

11am

tôi đón anh ở bến xe. Anh phong trần hơn tôi tưởng.

Đấy là lần thứ hai anh đến đây...đến trong trái tim tôi..

Tôi biết tình yêu anh bị phản bội.

Anh tát vào nó 3 cái tát mà nước mắt chỉ trực trào.

Người yêu anh đã thay đổi hay tình yêu anh dành cho cô ta đã quá cũ kỹ...

Tôi đưa anh về...giới thiệu một người rất thân từ sài gòn ra

Anh không phải người ngoài...còn tôi không gồng mình là ai đó khi bên anh.

_socola này anh....ăn cho valentine

UHM, tôi vẫn có thói quen tặng kẹo cho người tôi yêu...thay cho lời tôi muốn nói.

Lớp socola nâu nhạt phủ kín trái tim tôi.

Tuy anh không phải chủ nhân của hộp quà đó...nhưng anh là valentine của tôi....

12pm

tàu rời bến để tìm những con sóng...

3 tiếng...anh kể chuyện...những truyện dài tập nối nhau bằng những tràng cười bất tận

Đất liền phía sau chì còn vệt lờ mờ...

nỗi buồn bị đẩy xa mà sao vẫn hiện hữu trong những đôi mắt..

Lẽ ra...chỉ một tiếng là chúng tôi đã đến đích ...

nhưng nếu cuộc sống chỉ có đích đến chẳng phải quá buồn tẻ hay sao

Và bởi vì...anh hay tôi không phải là đích đến của nhau...

3pm

chúng tôi tới nơi.

Hòn đảo với diện tích gần 300 km2 này dường như bé hơn tôi tưởng

Mùa đông lạnh và vắng vẻ..

chỉ có những vị khách châu âu ở đây ...

họ đến để tìm sự ấm áp thay cho cái rét dưới 0 độ...

_I'm hungry

_mee too

3.10pm

Địa điểm đầu tiên mà chúng tôi stop là Bamboo cafe.

Đây là nơi mà những vị khách tóc vàng mũi lõ hay đến.

Những thanh tre sáng bóng vừa cổ kính vừa hiện đại

thường đem đến sự thích thú tới những vị khách đó.

Hai đứa gọi đồ ăn ...

Tôi cần thứ gì ấm áp hơn thế...hơn một đĩa mì xào hải sản

Vẫn là cafe...

cafe với người Sài Gòn như trà đá...

còn với tôi...bạn biết đấy... là điều ấn áp

Và đôi tay thường lạnh nhất...vì chỉ hơi ấm từ bàn tay mới sưởi ấm được nó

Lẽ ra tôi đã mượn một chút hơi ấm từ bàn tay anh...

Nhưng tôi ghét cái găng tay

Và cuối cùng thì cafe vẫn là thứ làm tôi trở lại với 37 độ....

Một vẻ hiu hắt đang ngự trị hòn đảo vào chiều đông.

Bầu trời trắng...xam xám...chốc chốc lại trao liệng một cánh hải âu

Sao làm người ta cô đơn đến thế....

Sau khi dời bamboo chúng tôi thuê xe tại một quán gần đó

Anh chủ giao xe giao mũ...chúng tôi giao chứng minh nhân dân.

Có lẽ ở thành phố...nơi cả anh và tôi đang sinh sống và làm việc,

lòng tin của con người cần nhiều hơn một CMND...

4pm

Trong vai một cặp tình nhân...

chúng tôi dìu nhau qua con đường trơn, dốc

lưu dấu lại những nơi đã đi qua....

Là bãi đất đá...mà chỉ năm nữa nữa thôi...nơi đây còn hơn một thiên đường

Là bãi biển in những dấu chân dài

Là chiếc cầu với nấc thang màu nâu đất...

Là Hành lang mà tôi quen gọi là thung lũng tình yêu của đảo

Và ....

Là một góc trời...của riêng anh...của riêng tôi

Sóng vẫn thế...vẫn rì rào.

Còn ngọn gió vẫn mang khúc hát của biển đến nơi xa.

Anh đã hát...hát rất lâu...lâu như tình yêu anh vậy

Tôi bên anh...bên cạnh tình yêu của anh...

bên cạnh nỗi buồn trắng xóa như đợt sóng...

Mượn bờ vai anh...tôi biết...anh cần tôi làm như vậy

Anh tự tin, mạnh mẽ...nhưng giờ đây...niềm tin đó cần tôi níu giữ lại

Một cái ôm từ phía sau...

dù cách nhau mấy lớp áo nhưng tôi biết mình đang được che chở...

Mạnh mẽ lên anh....

7pm

Nhà cô tôi ở thị trấn...

Bữa cơm tối...dù đã no lắm...

nhưng tôi vẫn cố nhét cho một bát cơm và một bát bún

Nhà cô tôi trông trẻ...nhưng đúa trẻ bướng bỉnh và lười ăn

Và bằng cách nào đó...cô tôi đã dụ dỗ cho nó ăn

Chủ nhà mến khách và khách thân thiện..

Anh vẫn luôn làm tôi cười ,làm mọi người cười bởi những hành động đáng yêu kia..

Tôi đoán ngày xưa anh cũng là một đứa trẻ dễ thương.

9pm...

chúng tôi trả xe...và bước dưới mưa.

Những gian hàng đồ lưu niệm...anh bảo sẽ tặng tôi món quà

Tôi ngó thấy có cái vòng tay hay hay...và ngó thấy đâu đó kỷ niệm của anh, của tôi,

của những kẻ trốn chạy...

" fuck it"

tiếng chửi thề....đừng để nó bán mảng đến đây...trong những ngày ngắn ngủi thế này

_Đi thôi anh...chẳng có gì..

9.30pm.

Rồi điện thoại rung...chúng tối gặp bạn anh ở một quán cafe gần đó

Họ là bạn của nhau 8 năm...và đã hai năm mới gặp nhau

Chữ duyên đã đưa 4 chúng tôi đến...và cùng nhau chia sẽ những kỷ niệm

Tôi là người mới...trong những ngày xanh ấy không có tôi..

Nhưng tôi thực sự vui khi nghe những ngày tháng nhất quỷ nhì anh...thời học sinh

Tôi vui khi thấy anh nhận lời làm album với một nhà sản xuất.

Chúc cho mọi dự định của anh thành công...

Buổi tối qua thật nhanh...vừa mới đây thôi mà đã phải chia tay.

Anh bạn ấy đưa chúng tôi về nhà cô tôi dưới thị trấn

Họ nói với nhau điều gì...về ngày mai...về hôm nay...về hôm qua

12am

Chúng tôi...ai về phòng người đó và mơ những giấc mơ của riêng mình

Tôi bật điện thoại để giải quyết những " missed call"

14 cuộc là con số tôi thống kê được...với tôi chẳng có ý nghĩa gì...

Ngủ ngon nhé anh...

Mai chia tay nhớ đế lại nụ cười đẹp nhất

2pm

Chỉ sau một cái chớp mắt tôi tỉnh dậy. Ngày mai chưa đến...chúng tôi vẫn ở đây

Trong đêm...

những bóng lá,

những hạnh phúc mới đây hay đã lâu hay sắp niến mất thường khiến người ta sợ hãi kỳ lạ

Ngày mai...sao chứ...ngày mai anh đi...ngày mai tôi đi...ngày vui qua đi...

Thở dài...đến 4pm...

Mất điện...bóng đêm lại càng khiến con người ta ngộp thở

Tiếng mưa ngày càng to...mưa nghe se sắt nỗi nhớ

5pm

..trời sáng...mưa cũng tạnh rồi

Con đường bóng loáng...có thể soi được gương

Buổi sáng ban mai trên đảo khiến cho tôi muốn hét lên sung sướng

Một cảm giac thật dễ chịu...phía xa phía những dãy núi...là màn sương

Tôi một mình bước ...tôi vẫn thế...vẫn chờ đời phía cuối con đường.

Và rồi tôi ngoảnh lại phái sau...

ước gì có ai đó đang ngóng theo...là anh hay là một ai đó...

.....

8h

chúng tôi lên xe ô tô...trở về.

Đêm qua Tôi chỉ ngủ hai tiếng...vì sợ khoảnh khắc này đến...

và rồi cuối cùng nó vẫn đến

Không phải đến trong tiềm thức

...mà đến thật rồi...

Tôi đang lạnh... Bỏ cái găng kia...và hơi ấm từ tay anh truyền tới tôi...

Tựa vào anh..Chúng tôi nương tựa vào nhau thở than...

Những dòng sông xanh, những cánh rừng xanh...dần hiện ra rồi biến mất,

Tôi muốn chợp mắt...muốn nghĩ về những gì đã qua...

9am...Làm cho tình yêu vượt lên trên tất cả

Xuống xe... chúng tôi lên một con tàu để chuẩn bị lên một xe khác.

Anh nói đời người cũng thế...chẳng qua là đi và về...

Anh đang về..hay đi....và tôi đã đi quá xa để trở về???

Trong khoang tàu đã đủ người..chúng tôi buộc kê ghế ngồi phía boong tàu

Phía mạn tàu sóng vỗ...những lớp bọt tung tóe

Nhưng tôi cảm nhận được:

"Anh biết cách làm sao để thì thầm vs em

Anh biết cách làm sao để khóc

Anh biết đi đâu để tìm câu trả lời...."

Tôi nhìn vào mắt anh...

Đôi mắt giấu lệ...

"Và anh cũng biết cách dối lừa em

Anh biết cách để che đậy mọi thứ

Và anh cũng có toan tính riêng cho mình"

Tôi nghe anh hát bài này đã nhiều lần...nhưng đây là lần mà anh buồn nhất

Hay bởi tôi trốn tránh...trốn đôi mắt kia

"Anh biết lúc nào cần đối diện vs sự thật

Và anh biết lúc nào cần mộng mơ"

Lời hát nghe thấy quặn đau một mối tình.

Lẽ ra anh không nên để tôi ám ảnh bởi nó...bởi nước mắt, chia lìa...

Lẽ ra giữa chúng tôi chỉ nên dừng ở niềm vui...chỉ thế là đủ!

"Anh biết cách làm sao để chạm vào em

Và anh biết mình phải chứng tỏ điều gì vs em

Anh biết khi anh kéo em lại gần

Anh biết cách khiến em trở nên yếu đuối"

Trái tim anh bị tổn thương...nó như vỡ òa theo nốt nhạc

Còn Trái tim tôi thắt lại...tôi hoang mang trong lời hát...

"Anh biết khi màn đêm buông xuống

Va anh biết thời gian sẽ trôi đi rất nhanh

Anh biết anh sẽ nói vs em

Điều mà anh cần em biết

Nhưng anh biết anh sẽ phải cố gắng..."

Anh lặng im...

" Nhưng anh không thể rời xa em

Anh cũng không bao giờ làm em thất vọng

Và anh không biết em làm điều đó ntnào

Làm cho tình yêu vượt lên trên tất cả "

Và liên tiếp những đợt sóng...

liên tiếp tiếng trống dồn...như đấy tâm trạng của con người ta đến đỉnh điểm.

Anh như muốn đem tình yêu của mình ra đối chọi với biển cả...

...."Mỗi lần nhìn thấy em, hàng vạn tia nắng mặt trời

Đang xen nhau qua những lọn sóng nơi khe tóc em

Và từng ngôi sao trên cao đang phản chiếu nơi đôi mắt em

Giống như ánh đèn sân khấu rực rỡ chói lòa"

Nhưng rồi gã trai ấy hơn một lần khiến tôi chỉ muốn ôm chặt lấy gã..

ôm lấy trái tim đang rỉ máu mà vỗ về gã trong vị mặn chát của biển...

"Trái tim anh đập rộn ràng và bây giờ đã tắt

Anh đang kiếm tìm lại nhịp điệu đó nơi em

Em có thể lấy đi hố đen tăm tối nhất trong màn đêm sâu thẳm

Và biến nó trở thành ánh sáng vĩnh cửu dẫn lối anh đi...."

Chất giọng hoang dại bụi bặm ..thực ra rất tình cảm

Sau đoạn cao trào là tiếng thì thầm...ấm và nhẹ đến nao lòng

Anh thì thầm vào tai tôi...những điều ấm áp

"Nhưng anh sẽ chẳng bao giờ thực hiện nó nếu như không có em

Liệu em có thật sự muốn thấy anh trở thành kẻ thất hứa

Và anh sẽ chẳng bao giờ làm điều đó giống như em

Làm cho tình yêu vượt lên trên tất cả.."

10am...

Đảo Đình vũ...Đông Hải...rồi bến Bính.... nơi cuối cùng mà xe dừng.

Chúng tôi bước xuống...trời mưa nhẹ...xiết chặt tay anh như muốn nói

Này! Em quen cảm giác bên anh rồi...làm sao đây???

Thành phố tôi nhỏ lắm...

Tôi đưa anh dạo chơi qua những kỷ niệm tuổi thơ của tôi, của gia đình tôi

Và từ đây tôi biết...con đường mà tôi sẽ nhớ tới anh...nhớ chiều mưa hồng

2.30

Khoảnh khắc tôi nghĩ rằng mình đã yêu gã si tình này mất rôì

Khoảnh khắc tôi nhớ lại tất cả những gì về anh...

hình ảnh lúc anh xuất hiện trước tôi,

Lúc anh khóc như một đứa trẻ

Lúc anh dìu tôi qua cơn mưa tình nhân tháng 2

Lúc anh làm tôi cười...

Lúc anh khẽ khàng kéo tôi vào lòng khi thấy hạt mưa trong mắt tôi...

Cảm ơn và xin lỗi cho 27 giờ qua...cho anh, cho tôi, cho ai dó

"I know just how to whisper

And I know just how to cry

I know just where to find the answers

And I know just how to lie

I know just how to fake it

And I know just how to scheme

I know just when to face the truth

And then I know just when to dream..."