Music and me


href="http://s810.photobucket.com/albums/zz24/hotmit_1989/?action=view&current=Music_Note_Tattoo_by_Dartedrose.jpg" target="_blank">Photobucket

Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010

Đêm cho những tâm sự lang thang



Đêm cho những tâm sự lang thang


1) Em -nỗi buồn- con gián: Photobucket



Anh bảo :
_ Em đừng đi ngủ với nỗi buồn...Vì như thế sẽ buồn hơn đấy!
Em cười:
_ Em sẽ ngủ ngoan. Nỗi buồn cũng sẽ ngoan hiền như thế...

Khi em đã chìm sâu...Khi nỗi đã rong chơi miền xa thẳm...Khi ánh đèn nhường chỗ cho những vì sao...Bỗng nhiên hiện hữu trước mặt em- một con gián. Hai cái râu dài ngo ngoe làm động đậy bóng tối. Con vật màu nâu ấy đang gặm nhấm nỗi buồn của em. Tiếng hét của em chẳng làm nó sợ. Sự nổi giận của em nó cũng chẳng sợ. Cái sát khí từ cuốn sách em cầm nó cũng chẳng sợ. Ừm...nó không có tai, nó không nghe thấy. Nó chằng có mắt nó chẳng nhìn thấy. Nó xẹp lép...Nó chẳng có một khuôn mặt vì nó sợ gặp người khác. Thật trớ trêu...Nó lại gặp em mà nó không biết. Tội nghiệp nó!...Tội nghiệp em!

Nỗi buồn quay về...nham nhở vì bị gặm dở. Xem ra em còn phải tả bằng haio tính từ nhạt nhòa, nhàu nát.
Em trốn nỗi buồn... Em trốn trong bản hòa tấu " tears" rầu rĩ, thấm đẫm nước mắt. Tiếng piano nặng trĩu gõ vào quặn thắt dạ dày.
Rỗng tuếch!Cái dạ dày rỗng tuếch! Màn đêm rỗng tuếch! Gía như quá khứ rỗng tuếch! Gía như em không có thói quen gặm nhấm tài sản nghèo nàn mỗi khi thấy đói lòng! Gía như!

2) Nỗi buồn ở đâu??? Photobucket

Uống cốc nước nào! Uống để refresh lại cái cổ họng, đường ruột...Uống cho trôi hết những gì còn xót lại của buổi tối qua: bột sắn, cafe, bắp bơ....Uống cho dòng nước mát chảy vào trong lòng, để thấy sóng vẫn yên, biển vẫn lặng, đại dương không bão tố. Dòng nước lững lờ, tuồn qua tuồn lại sảng khoái...Thật kỳ lạ! Khi buồn em hay uống nước! Trở về cái cái khởi thủy của loài người...Nhưng uống xong rồi mà sao em vẫn thấy buồn.....??? Buồn theo một nghĩa khác...như cuộc đời mà nhà văn Nam Cao nói ấy...
Anh cười bảo em ngốc. Nỗi buồn có ở vòm họng đâu. Nỗi buồn trong mắt em đấy. Chỉ có nước mắt mới cuốn trôi nỗi buồn thôi. Không khóc ...Nước mắt đông cứng sẽ thành u nước mắt, u sầu, u khổ đấy!

3) Nước- suối nguồn yêu thương- Nơi sự sống bắt đầu???

"......Có một nhà báo tuyệt vời nào đó đã ví nước như những gánh hàng rong em vẫn gặp trên đường. Nghĩa là chẳng có hình dạng nhất định, đến và đi,xuất hiện khi cuộc sống có nhu cầu...Hình dạng của nước được ước lệ trong thi,ca, nhạc, họa...được mơ tưởng trong mọi cung bậc tình cảm của con người...giọt nước, giọt sương, giọt nước mắt, giọt sầu, giọt mưa, giọt buồn, giọt vui....Chúng giống nhau lại thành ra khác nhau! ...."


Nỗi buồn dịu dàng quá anh ạ. Cứ như " lá lúa " ấy ! Lướt qua ta nhẹ hơn gió- cảm thấy: mát, lạnh, êm ái... mà em giật mình nước mắt hóa tim rơi.

Em trông ngoài kia....giọt sương trên nhánh gai sương rồng hay nước mắt đêm buồn đánh rơi??? Cây lá tươi tốt. Hoa long lanh hơn. Vũ trụ sẽ đẹp hơn vào mỗi sớm mai. Sự sống cứ thế! Photobucket
Nhưng nước mắt của tim là máu . Tim khóc, máu cứ chảy- rút dần sự sống của tim. Tình yêu thương của trái tim có vơi cạn??? Sự sống ở đâu??? Tim em có đẹp hơn vào mỗi sớm mai???
Hay em cười??? Không khóc thì cười- nụ cười méo mó trong nỗi buồn trông thật " buồn cười"
.........Cười là tiếng khóc không thành tiếng
Người ta cười trong lúc quá chua cay.....................
(Hồng Chương)

4) Hành trang của con người- nước mắt.Photobucket

Nhưng dù thế nào em cũng đã từng là một đứa trẻ! Tiếng thở đầu tiên bắt đầu từ tiếng khóc đầu tiên. Lời chào khi đến thế giới này là những giọt nước mắt. Hành trang em mang đi- không vướng víu, không trọng lượng, không phải lúc nào cũng hiện hữu và vô giá...ấy là nước mắt.
Em nhớ lại rồi anh à!
Khóc là ngôn ngữ yêu thương:
Giọt nước mắt em từng xoa dịu cơn đau 9 tháng 10 ngày của mẹ
Giọt nước mắt em làm tan đi vết nhọc nhằn hằn trên trán cha
Giọt nước mắt em làm yên lòng bà trước khi nhắm mắt
Giọt nước mắt thay lời em nói :" Sr I L U"
Khóc- nước mắt nuôi dưỡng tâm hồn
Em từng rơi nước mắt khi bố thực hiện ca mổ tại gia cho con " ố ồ" ở cổ
Em từng rơi nước mắt khi thấy giọt nước mắt người nhạc sỹ ấy vỡ trên khuông nhạc
Em từng khóc khi vô tình chạm vào nỗi đau của người luôn che chở cho em
Em khóc không có nghĩa em yếu đuối. Em khóc vì bài học đầu tiên trong cuộc sống này em đã học được...Biết cảm thông, biết sẻ chia với những gì xung quanh mình.
" But if u wanna cry, cry on my shoulder"
PhotobucketEm sẽ khóc...và cũng sẽ đưa bờ vai của mình để đỡ lấy những giọt nước mắt ngoài kia .

Em chạy ra ban công để nước mắt không chảy ngược... Mở cửa sổ, bưc tường xám xịt chưa được quét vôi. Nó ù lì như con gián ngay bên phải em. Em vừa lỡ tay đập chết con gián, mai táng nó bằng tờ lịch cũ của ngày hôm qua...Trong đêm. thay vì thả nó trôi sông cho mát giống như phim Hàn Quốc...Em ném nó lên không trung. Gió thổi mát mẻ, đưa nó lên mái nhà đối diện. Số phận của con gián là thế...Em chọn cho nó. Nhưng còn bức tường kia...Nó đang ngạo nghễ. Em chẳng thể phá tường nhà hàng xóm, chỉ có thể vận động nhà họ không " nhanh" thì " chóng" sơn màu xanh da trời cho nó...cho em đủ dang rộng đôi cánh.......

5) Đêm- cuộc hội ngộ kỳ lạ.


Anh này! đêm cho em nhiều bài học!
Bài học về chữ "duyên":
Anh em mình có duyên.,,vì anh em mình hiểu nhau. Anh đã thấy em như chính con người em. Em hiểu anh trong tiếng đàn, trong ca từ, trong nốt nhạc anh viết..Anh em mình gặp nhau- cuộc hội ngộ kỳ lạ.
Đêm nay em cũng hiểu có những thứ như ánh trăng lạnh trên kia không phải của em hay giấc mơ của em. Em đã thử với tay mình lên. chạm vào cái ánh sáng kỳ diệu đó...như em vẫn chạm vào trái tim của mình vậy. Để tìm kiếm, để hiểu, để vỡ vụn rồi lại tự soi mình bằng hàng trăm mảnh vụn ấy.
Em yêu đêm vì đêm thường cho em những góc nhìn kỳ lạ, cho em nhiều suy ngẫm hay khám phá về bản thân, về vạm vật...Trong một khoảnh khắc nào đó em đã gặp cố nhạc sỹ Trịnh :" Này nhân gian có nghe đời nghiêng". Dĩ nhiên là trái đất luôn nghiêng 23,4° so với phương thẳng đứng...Cuộc đời này không bao giờ là một mặt phẳng hoàn hảo. Ở ngoài kia luôn " lăn lóc" những số phận người còn đang khao khát những gì em đang có. Nó nhắc nhở em mỗi khi con quỷ " tham lam, ích kỷ " trong em lại thức dậy. Trái tim của em trưởng thành hơn, biết suy nghĩ, biết rộng lòng hơn với thế giới này sau mỗi đêm như thế này...Khi em biết cho đi...nghĩa là em đang học cách nhận lại....
Tựa cửa...nghiêng đầu nhìn cây trứng cá. Em thấy sự sống không đơn thuần chỉ là nhịp đập sinh học của trái tim. Giật mình bởi cuộc sống cứ hối hả, vòng xe- hay vòng đời cứ đi về cho hết một ngày mà quên đi ý nghĩa sinh tồn của cuộc đời mình- như chẳng hề thấy những bóng lá đang đung đưa. Dậy đi nào những đam mê!

6) Đi tìm "giấc mơ mang tên mình"Photobucket
Em ngủ lúc nào chẳng nhớ.
Chiếc điện thoại trong tay em rời thành từng miếng ghép nhỏ. Nỗi hoang mang em ôm chặt lấy chúng . Nhưng càng siết chặt chúng càng rời rạc rớt xuống vực đêm sâu thẳm. :
If I could hold you one more time
like in the days when you where mine
I'd look at you 'till I was blind
So you would stay
Như đoạn băng được chắp nối vụng về...Ký ức chồng chéo lên nhau. Em đang ở bãi biển hôm chủ nhật vừa rồi. Màu trời hoàng hôn xanh xám dọa mưa. Nước biển đục ngầu, lạnh buốt. Sóng xô bờ, tung bọt trắng xóa, gào thét như tiếng nói đòi những gì thuộc về biển. Em chạy đến thả mình vào lòng biển...Biển mang em đi xa. Rôi` như một đứa trẻ vụt chạy khỏi vòng tay của mẹ biển em quay đầu bỏ chạy, chạy đua cùng những đợt sóng dồn dập, liên tiếp. Cánh tay biển giật lấy cặp kính em đeo...như muốn giữ lại môt phần của em. Em thấy mình hốt hoảng, bối rối lặn ngụp trong những mâu thuẫn:

I'd say a prayer each time you'd smile
Cradle the moments like a child
I'd stop the world if only I
Could hold you one more time

Những sự kiện cứ thế nối tiếp nhau....Mặt biển, du khách trên biển, cánh hải âu, trời chiều, dấu chân trên cát, tiếng cười nói, ...lao đi vun vút...nhòe đi...
Em đang bước thanh thản trên con đường mùa thu không có mưa bay. Con đường ngập lá khô màu thời gian. Trên cao có bàn tay khổng lồ cầm chiếc bình thủy tinh trong suốt rót cho đầy nắng xuống nhân gian - giọt nắng màu mật ong vàng óng, lấp lánh...Giấc mơ ngày xưa nhẹ nhàng qua em gửi lại ánh nhìn ấm áp. Trong em kịp dâng lên niềm hạnh phúc ...
...I've memorized your face
I know your touch by heart
Still lost in your embrace
I dream of where you are...
Em tỉnh dậy trong ngỡ ngàng...
Dế yêu vẫn nguyên vẹn trong tay
Cặp kính vẫn im lìm trên mũi
Giấc mơ vẫn xa...hơn môt năm.
Duy chỉ có nụ cười in trên môi, day dứt tì trên má là thực :

Nothing I must do
Nowhere I should be
No one in my life to answer to but me

No more candlelight
No more purple skies
No one to be near, as my heart slowly dies
Đã 3am...đêm qua chưa??? Mà ngày đang vội đến???
6) Khép
Khép đêm lại nhé, em chẳng còn thức vu vơ để đợi một tin nhắn ngủ quên đã một năm
Khép lại cuốn chuyện em viết dở dang...vì chú rể ngày cưới chẳng phải anh
Khép lại giấc mơ con đường ngập lá thu vàng...có bóng nhỏ chạy theo anh đã mệt lắm rồi
Khép mắt nào! Cho giấc ngủ ngắn ngủi, cho ngày vui ngắn ngủi...
Khép!


Hotmit_1989, đêm Hp 22-06-2010





Photobucket



1) Em -nỗi buồn- con gián: Photobucket



Anh bảo :
_ Em đừng đi ngủ với nỗi buồn...Vì như thế sẽ buồn hơn đấy!
Em cười:
_ Em sẽ ngủ ngoan. Nỗi buồn cũng sẽ ngoan hiền như thế...

Khi em đã chìm sâu...Khi nỗi đã rong chơi miền xa thẳm...Khi ánh đèn nhường chỗ cho những vì sao...Bỗng nhiên hiện hữu trước mặt em- một con gián. Hai cái râu dài ngo ngoe làm động đậy bóng tối. Con vật màu nâu ấy đang gặm nhấm nỗi buồn của em. Tiếng hét của em chẳng làm nó sợ. Sự nổi giận của em nó cũng chẳng sợ. Cái sát khí từ cuốn sách em cầm nó cũng chẳng sợ. Ừm...nó không có tai, nó không nghe thấy. Nó chằng có mắt nó chẳng nhìn thấy. Nó xẹp lép...Nó chẳng có một khuôn mặt vì nó sợ gặp người khác. Thật trớ trêu...Nó lại gặp em mà nó không biết. Tội nghiệp nó!...Tội nghiệp em!

Nỗi buồn quay về...nham nhở vì bị gặm dở. Xem ra em còn phải tả bằng haio tính từ nhạt nhòa, nhàu nát.
Em trốn nỗi buồn... Em trốn trong bản hòa tấu " tears" rầu rĩ, thấm đẫm nước mắt. Tiếng piano nặng trĩu gõ vào quặn thắt dạ dày.
Rỗng tuếch!Cái dạ dày rỗng tuếch! Màn đêm rỗng tuếch! Gía như quá khứ rỗng tuếch! Gía như em không có thói quen gặm nhấm tài sản nghèo nàn mỗi khi thấy đói lòng! Gía như!

2) Nỗi buồn ở đâu??? Photobucket

Uống cốc nước nào! Uống để refresh lại cái cổ họng, đường ruột...Uống cho trôi hết những gì còn xót lại của buổi tối qua: bột sắn, cafe, bắp bơ....Uống cho dòng nước mát chảy vào trong lòng, để thấy sóng vẫn yên, biển vẫn lặng, đại dương không bão tố. Dòng nước lững lờ, tuồn qua tuồn lại sảng khoái...Thật kỳ lạ! Khi buồn em hay uống nước! Trở về cái cái khởi thủy của loài người...Nhưng uống xong rồi mà sao em vẫn thấy buồn.....??? Buồn theo một nghĩa khác...như cuộc đời mà nhà văn Nam Cao nói ấy...
Anh cười bảo em ngốc. Nỗi buồn có ở vòm họng đâu. Nỗi buồn trong mắt em đấy. Chỉ có nước mắt mới cuốn trôi nỗi buồn thôi. Không khóc ...Nước mắt đông cứng sẽ thành u nước mắt, u sầu, u khổ đấy!

3) Nước- suối nguồn yêu thương- Nơi sự sống bắt đầu???

"......Có một nhà báo tuyệt vời nào đó đã ví nước như những gánh hàng rong em vẫn gặp trên đường. Nghĩa là chẳng có hình dạng nhất định, đến và đi,xuất hiện khi cuộc sống có nhu cầu...Hình dạng của nước được ước lệ trong thi,ca, nhạc, họa...được mơ tưởng trong mọi cung bậc tình cảm của con người...giọt nước, giọt sương, giọt nước mắt, giọt sầu, giọt mưa, giọt buồn, giọt vui....Chúng giống nhau lại thành ra khác nhau! ...."


Nỗi buồn dịu dàng quá anh ạ. Cứ như " lá lúa " ấy ! Lướt qua ta nhẹ hơn gió- cảm thấy: mát, lạnh, êm ái... mà em giật mình nước mắt hóa tim rơi.

Em trông ngoài kia....giọt sương trên nhánh gai sương rồng hay nước mắt đêm buồn đánh rơi??? Cây lá tươi tốt. Hoa long lanh hơn. Vũ trụ sẽ đẹp hơn vào mỗi sớm mai. Sự sống cứ thế! Photobucket
Nhưng nước mắt của tim là máu . Tim khóc, máu cứ chảy- rút dần sự sống của tim. Tình yêu thương của trái tim có vơi cạn??? Sự sống ở đâu??? Tim em có đẹp hơn vào mỗi sớm mai???
Hay em cười??? Không khóc thì cười- nụ cười méo mó trong nỗi buồn trông thật " buồn cười"
.........Cười là tiếng khóc không thành tiếng
Người ta cười trong lúc quá chua cay.....................
(Hồng Chương)

4) Hành trang của con người- nước mắt.Photobucket

Nhưng dù thế nào em cũng đã từng là một đứa trẻ! Tiếng thở đầu tiên bắt đầu từ tiếng khóc đầu tiên. Lời chào khi đến thế giới này là những giọt nước mắt. Hành trang em mang đi- không vướng víu, không trọng lượng, không phải lúc nào cũng hiện hữu và vô giá...ấy là nước mắt.
Em nhớ lại rồi anh à!
Khóc là ngôn ngữ yêu thương:
Giọt nước mắt em từng xoa dịu cơn đau 9 tháng 10 ngày của mẹ
Giọt nước mắt em làm tan đi vết nhọc nhằn hằn trên trán cha
Giọt nước mắt em làm yên lòng bà trước khi nhắm mắt
Giọt nước mắt thay lời em nói :" Sr I L U"
Khóc- nước mắt nuôi dưỡng tâm hồn
Em từng rơi nước mắt khi bố thực hiện ca mổ tại gia cho con " ố ồ" ở cổ
Em từng rơi nước mắt khi thấy giọt nước mắt người nhạc sỹ ấy vỡ trên khuông nhạc
Em từng khóc khi vô tình chạm vào nỗi đau của người luôn che chở cho em
Em khóc không có nghĩa em yếu đuối. Em khóc vì bài học đầu tiên trong cuộc sống này em đã học được...Biết cảm thông, biết sẻ chia với những gì xung quanh mình.
" But if u wanna cry, cry on my shoulder"
PhotobucketEm sẽ khóc...và cũng sẽ đưa bờ vai của mình để đỡ lấy những giọt nước mắt ngoài kia .

Em chạy ra ban công để nước mắt không chảy ngược... Mở cửa sổ, bưc tường xám xịt chưa được quét vôi. Nó ù lì như con gián ngay bên phải em. Em vừa lỡ tay đập chết con gián, mai táng nó bằng tờ lịch cũ của ngày hôm qua...Trong đêm. thay vì thả nó trôi sông cho mát giống như phim Hàn Quốc...Em ném nó lên không trung. Gió thổi mát mẻ, đưa nó lên mái nhà đối diện. Số phận của con gián là thế...Em chọn cho nó. Nhưng còn bức tường kia...Nó đang ngạo nghễ. Em chẳng thể phá tường nhà hàng xóm, chỉ có thể vận động nhà họ không " nhanh" thì " chóng" sơn màu xanh da trời cho nó...cho em đủ dang rộng đôi cánh.......

5) Đêm- cuộc hội ngộ kỳ lạ.


Anh này! đêm cho em nhiều bài học!
Bài học về chữ "duyên":
Anh em mình có duyên.,,vì anh em mình hiểu nhau. Anh đã thấy em như chính con người em. Em hiểu anh trong tiếng đàn, trong ca từ, trong nốt nhạc anh viết..Anh em mình gặp nhau- cuộc hội ngộ kỳ lạ.
Đêm nay em cũng hiểu có những thứ như ánh trăng lạnh trên kia không phải của em hay giấc mơ của em. Em đã thử với tay mình lên. chạm vào cái ánh sáng kỳ diệu đó...như em vẫn chạm vào trái tim của mình vậy. Để tìm kiếm, để hiểu, để vỡ vụn rồi lại tự soi mình bằng hàng trăm mảnh vụn ấy.
Em yêu đêm vì đêm thường cho em những góc nhìn kỳ lạ, cho em nhiều suy ngẫm hay khám phá về bản thân, về vạm vật...Trong một khoảnh khắc nào đó em đã gặp cố nhạc sỹ Trịnh :" Này nhân gian có nghe đời nghiêng". Dĩ nhiên là trái đất luôn nghiêng 23,4° so với phương thẳng đứng...Cuộc đời này không bao giờ là một mặt phẳng hoàn hảo. Ở ngoài kia luôn " lăn lóc" những số phận người còn đang khao khát những gì em đang có. Nó nhắc nhở em mỗi khi con quỷ " tham lam, ích kỷ " trong em lại thức dậy. Trái tim của em trưởng thành hơn, biết suy nghĩ, biết rộng lòng hơn với thế giới này sau mỗi đêm như thế này...Khi em biết cho đi...nghĩa là em đang học cách nhận lại....
Tựa cửa...nghiêng đầu nhìn cây trứng cá. Em thấy sự sống không đơn thuần chỉ là nhịp đập sinh học của trái tim. Giật mình bởi cuộc sống cứ hối hả, vòng xe- hay vòng đời cứ đi về cho hết một ngày mà quên đi ý nghĩa sinh tồn của cuộc đời mình- như chẳng hề thấy những bóng lá đang đung đưa. Dậy đi nào những đam mê!

6) Đi tìm "giấc mơ mang tên mình"Photobucket
Em ngủ lúc nào chẳng nhớ.
Chiếc điện thoại trong tay em rời thành từng miếng ghép nhỏ. Nỗi hoang mang em ôm chặt lấy chúng . Nhưng càng siết chặt chúng càng rời rạc rớt xuống vực đêm sâu thẳm. :
If I could hold you one more time
like in the days when you where mine
I'd look at you 'till I was blind
So you would stay
Như đoạn băng được chắp nối vụng về...Ký ức chồng chéo lên nhau. Em đang ở bãi biển hôm chủ nhật vừa rồi. Màu trời hoàng hôn xanh xám dọa mưa. Nước biển đục ngầu, lạnh buốt. Sóng xô bờ, tung bọt trắng xóa, gào thét như tiếng nói đòi những gì thuộc về biển. Em chạy đến thả mình vào lòng biển...Biển mang em đi xa. Rôi` như một đứa trẻ vụt chạy khỏi vòng tay của mẹ biển em quay đầu bỏ chạy, chạy đua cùng những đợt sóng dồn dập, liên tiếp. Cánh tay biển giật lấy cặp kính em đeo...như muốn giữ lại môt phần của em. Em thấy mình hốt hoảng, bối rối lặn ngụp trong những mâu thuẫn:

I'd say a prayer each time you'd smile
Cradle the moments like a child
I'd stop the world if only I
Could hold you one more time

Những sự kiện cứ thế nối tiếp nhau....Mặt biển, du khách trên biển, cánh hải âu, trời chiều, dấu chân trên cát, tiếng cười nói, ...lao đi vun vút...nhòe đi...
Em đang bước thanh thản trên con đường mùa thu không có mưa bay. Con đường ngập lá khô màu thời gian. Trên cao có bàn tay khổng lồ cầm chiếc bình thủy tinh trong suốt rót cho đầy nắng xuống nhân gian - giọt nắng màu mật ong vàng óng, lấp lánh...Giấc mơ ngày xưa nhẹ nhàng qua em gửi lại ánh nhìn ấm áp. Trong em kịp dâng lên niềm hạnh phúc ...
...I've memorized your face
I know your touch by heart
Still lost in your embrace
I dream of where you are...
Em tỉnh dậy trong ngỡ ngàng...
Dế yêu vẫn nguyên vẹn trong tay
Cặp kính vẫn im lìm trên mũi
Giấc mơ vẫn xa...hơn môt năm.
Duy chỉ có nụ cười in trên môi, day dứt tì trên má là thực :

Nothing I must do
Nowhere I should be
No one in my life to answer to but me

No more candlelight
No more purple skies
No one to be near, as my heart slowly dies
Đã 3am...đêm qua chưa??? Mà ngày đang vội đến???
6) Khép
Khép đêm lại nhé, em chẳng còn thức vu vơ để đợi một tin nhắn ngủ quên đã một năm
Khép lại cuốn chuyện em viết dở dang...vì chú rể ngày cưới chẳng phải anh
Khép lại giấc mơ con đường ngập lá thu vàng...có bóng nhỏ chạy theo anh đã mệt lắm rồi
Khép mắt nào! Cho giấc ngủ ngắn ngủi, cho ngày vui ngắn ngủi...
Khép!


Hotmit_1989, đêm Hp 22-06-2010





Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét