Music and me


href="http://s810.photobucket.com/albums/zz24/hotmit_1989/?action=view&current=Music_Note_Tattoo_by_Dartedrose.jpg" target="_blank">Photobucket

Thứ Sáu, 11 tháng 6, 2010

Chưa bao giờ




“Trong cơn mơ đêm nh như gió..”

Cô thấy lòng mình nhẹ bẫng , toàn thân như tan ra bay vào cõi mơ hồ nào đấy..và tâm thái dường như thanh thản.

“Trôi qua không gian và nguôi lãng dần …”

Những hình ảnh cứ chập chờn.Những nỗi day dứt , hối tiếc , buồn vui lẫn lộn cứ bao quanh lấy cô. Cô nghe thấy tiếng ai quen thân nhưng không thể xác định,Có tiếng hát như trách móc cứ như vết dao cứa vaò trái tim cô

Người ta chỉ mất một giây để nói yêu ai đó . Vậy mà bốn tháng chưa đủ dài để cô nói lên tình cảm của mình cho anh . Cho đến khi anh đi…

“Hôm chia tay cây vừa trút lá..”

Nhìn lá rời bỏ cây vì mệt mỏi chờ đợi trong vô vọng.Nhìn cây đứng đó rơi lệ không đủ dũng cảm để giữ chiếc lá.

Không phải vì cô không yêu anh nên mới im lặng.Mà vì cô đã quá lí trí.

Cô đã có kế hoạch với những dự định cho thời gian tới.Nhưng việc nhận lời yêu anh không có ở trong đó.

“Hôm chia tay ô cửa vẫn sáng đèn..”

Cô còn nhớ rõ dòng nước mắt của một gã con trai 26 tuổi chảy vaò khoé môi cô , rồi theo đó làm đắng chát cổ họng.Người ta nói im lặng là vàng .Thế nhưng sự câm lặng lúc này giết chết đi con tim của một người..Sự im lặng độc ác.

Nhưng làm sao anh biết bia đá không đau?Lúc ấy cõi lòng cô như tan nát được che dấu bằng khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ.Nước mắt bị đông cứng để dành..

Trở về nhà cô vội vã ra góc riêng tư duy nhất là mái hiên..Cô nhìn lên bầu trời đêm.Hôm nay không có trăng mà chỉ có hai ngôi sao sang nhấp nháy.Chúng gần nhau đấy mà cách xa nhau hàng vạn năm ánh sáng.Khoảng cách về địa vị về thân phận…

Đêm sao dài thế.Các cụ nói quả không sai: “có thức khuya mới hay đêm dài” và em vu vơ tự mình sáng tác câu thứ hai đối xứng với câu thứ nhất như ngày xưa thường ứng đối nhau : “Yêu rồi mới hay con nhện chăng tơ”.Và lần đầu tiên cô thấm được cái lạnh gai góc của sương đêm.Cô nhớ tới đêm nào anh đưa cô về nhà mà thương.

“Hát gì lên đi. Đêm quá yên…”

Cô muốn hát nghêu nghao vài điệu nhạc quen thuộc để lấp đi cái khoảng chống này..Có phải cô đang cô đơn trong sự sợ hãi của chính mình???

Bóng tối đột ngột được thay bằng ánh sáng

“Trôi theo cơn mơ bờ sông chói chang..”

Cô đang ở một nơi rất lạ.Có ánh sáng trắng phía cuối con đường ..

“Trôi theo cơn mơ niềm đau rất thật..”

Đã một năm nay,kể từ ngày chia tay anh,cô lao vào công việc như một kẻ đang trốn chạy.

Xuân qua, đông tới, thu lại ,hè về.Còn cô???Sáng đi dạy,chiều đi dạy, tối đi dạy, đêm về kì cạch search thông tin để dạy còn 4 tiếng ít ỏi còn lại để ngủ.Ngày bình thường cũng như ngày cuối tuần cả 365 ngày cô cần mẫn không ngừng nghỉ.Mẹ nhìn con gái mà thêm phiền muộn.Bảng lương cứ tăng vùn vụt mà nhan sắc theo đó mà kém đi.Hình như do thiếu ngủ nên thế.Rồi cả nụ cười theo đó mà ngày một hiếm hoi hơn.Người ta có thể đếm được số lượng nụ cười trong một ngày của một cô gái 21 tuổi.

Có nhiều chàng trai yêu cô và mong muốn được đem hạnh phúc đến cho cô.Nhưng lòng cô đã đôi lần khép cửa..Vì cô con bận theo đuổi một hình bóng khác trong tim.Cô xem anh như một viên kim cương.Cuộc sống ban tặng nhưng cô không thể nhận.Nó quá sang trọng và hoàn hảo đối với một đứa con gái bình thường như cô.Nhưng cuộc sống trêu đùa con người.Anh yêu cô sâu sắc đến đau đớn tâm cô.

Ngược lại dòng thời gian,

Ta trở lại một buổi tối cách đây một năm bốn tháng trước. Tại phòng 20 tầng 3 dãy nhà A, một lớp học tiếng anh được khai giảng.Có hai học viên đến muộn nhất vội vã chạy vào lớp. Đến cửa lớp do vô tình hay hữu ý mà đâm sầm vào nhau. Đầu nàng va đúng vào cằm chàng. Nàng đập nguyên cả bản mặt nguyệt của mình vào bộ ngực săn chắc được tập thể hình đều đặn . Chàng tí nữa cắn vào lưỡi.Nàng hình như sưng trán.Màn chào hỏi song kiếm hp bích quá n tượng hứa hẹn cả hàng tá chuyện “hàng xóm tối lửa tắt đèn mó nhau”.

Chàng ra đời trước nàng 6 năm nhưng xem ra độ chín chắn thì chưa xứng với tuổi tác lắm.Những vụ cãi nhau chí choé tranh giành nhau từng centimet bàn hay giận dỗi ban đầu là khúc nhạc dạo cho một bài ca tình yêu ở cung la thứ dịu dàng.

Cũng nhờ những vụ cãi nhau ấy mà chàng phát hiện ra nàng cũng trẻ con không kém.Thế mà lúc náo cũng nhận mình là người lớn.Lại có cái tật tham ăn đến hồn nhiên nữa. Đi ăn với bạn trai(chàng tự gọi như thế) nàng ăn hết 4 cốc kem.Bảo sao người nàng càng ngày càng tròn.Thế mà nàng tuyên bố nàng đang giảm kilo.

Rồi cũng nhờ một lần chăm chỉ đột xuẫt chàng đến lớp sớm chàng phát hiện ra rằng nàng thích hát và hát rất hay

.Và kể từ hôm đó chàng cố tình chăm chỉ đến sớm.Nhưng chẳng lần nào gặp nàng cả vì đó cũng là lần duy nhất nàng chăm chỉ đột xuất.

Càng ngày chàng càng thấy nàng mũm mĩm đáng yêu..

Có lần chàng lấy lý do nhờ nàng chọn đĩa để có chút time riêng với nàng.Nàng đeo head fone vào tai và cứ vô tư thả hồn vào bài hát mà chẳng để ý gì cả.Chàng đang bước ra phía chồng đĩa mới người ta đang xếp dở thì có gì đó níu chân chàng lại : “Anh đừng đi xin anh đừng đi.Vì ai đó còn chưa nói với ai điều gì…”Chàng quay lại.Và nàng vẫn say sưa : “Ngày ngày mặt trời hôn lên bước chân và hoa tím vẫn rơi đầy sân…”.Chàng nghe thấy trái tim chàng đang lanh canh nứt.Chàng ước gì nàng chỉ hát câu hát dịu ngọt ấy cho riêng chàng.Từ hôm đó ngày nào chàng cũng nhờ nàng dạy chàng hát bài đó theo kiểu mỗi ngày một câu.Và chàng bắt đầu những trang blog đầu tiên.

Ngày … tháng … năm

Chúc mừng M của anh nhé!

Hôm nay M của anh toả sáng trước lớp.M đã chứng minh được câu nói dù M không cao nhưng vẫn khiến người khác phải ngước nhìn.Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía M.Anh sung sướng hãnh diện nhưng ghen tị và lo sợ một nửa.Vì trong lớp xuất hiện thêm mấy cái đuôi cứ quanh quẩn bên cái bàn vốn chỉ của đôi ta…^^

Ngày … tháng … năm …

M biết không em?

“Em cười tươi như nụ cười cuối đông.Nụ cười đó làm sao anh quên…”

Mà sao M hay cười thế? Ánh mắt tròn tròn dễ thương ơi là dễ thương.

M này !Em còn nhớ cái đứa nó gọi em là tròn vo không?

Hôm nay lúc em dẵm chân nó vì cái tội gọi em là tròn vo ấy mà mặt nó sung sướng còn hơn cả nhặt được tiền nữa.Hôm nay nó lân la thú nhận với anh rằng bị em lấy mất tim rồi.Nó còn nhờ anh làm quân sư quạt mo cho nó nữa.

Ngày … tháng … năm…

Chỉ còn một tháng 3 ngày nữa là khoá học kết thúc.Thế mà anh chưa nói được cho M biết tình cảm của anh nhỉ.

Hôm nay khi thằng C tỏ tình với em bằng một bài hát đấy.Anh lo sợ rằng M sẽ siêu lòng mà nhận lời thì anh sẽ hối hận biết bao.Và anh như robinson lạc ngoài khơi xa bất ngờ tìm thấy đảo hoang khi em từ chối nó.Nhưng mà sao nó dai dẳng thế!Nó tuyên bố sẽ kiên trì theo đuôi em.Nó năn nỉ em cho nó một cơ hội và cũng là cho chính em cơ hội..

Nhưng điều anh buồn hơn là anh nhận được công tác đi Anh.Những 3 năm cơ đấy! Đây là điều mà trước đây anh đã phấn đấu.Giờ đạt được rồi mà anh không vui.Vì M đấy biết không?

Ngày … tháng …năm…

Hôm nay là ngày đầu tiên mà chúng mình đi chơi mà không phải lách cách theo cái cặp to đùng của M.Và cũng là lần đầu tiên M mời anh vào nhà chơi.Nhà M bé thật đấy có khi chỉ bằng phòng riêng của anh.Nhìn ngôi nhà ấm cúng M biết anh nghĩ gì không ? “anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ..”

Trên tường là tác phẩm nghệ thuật do chính M thể hiện.Nhớ lại hôm trước xem hoa tay cho M anh chỉ đếm được có 3 cái thôi mà.Thế mà khéo tay nhỉ.Chẳng bù cho anh 10 cái hoa tay hình như để trang trí…

Anh còn phát hiện ra thêm M bừa bãi nhé.Cứ nhìn góc riêng tư của M thì biết.Nào bút,nào sách, nào báo chí,…cứ lung tung hết cả lên.M lại còn không biết nấu ăn nữa.Thế này thì giấc mơ của anh mỗi ngày được thưởng thức những món ăn do chính M nấu sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực.M cũng nhiều nhược điểm đấy chứ!

Ngày … tháng … năm…

Hôm nay vừa về nhà anh nằm lăn ra giường vì bị trận cười đánh bại.Cười rụng cả rốn, cười thắt cả ruột…cười như người ta chưa bao giờ được cười.Cứ nhớ lại chuyện hôm nay của M là anh lại đâm ra tâm tâm thần thần như thế đấy. Đến nỗi đi đường người ta còn phải lắc đầu lo ngại : “ Tội nghiệp thằng bé đẹp trai thế mà …”

Chuyện là thế này..M yêu của anh đang nói topic trôi chảy và thật hoành tráng trên bục.Bỗng nhiên một con gián màu nâu gớm ghiếc từ đâu lạc vào lớp và hạ cánh trên bàn tay xinh của M yêu.Lúc ấy anh lo lắm vì M đang talk thì câm bặt.Cái dâu của con vật vẫn ngo ngoe.

Anh nhanh chân hơn thằng C để đóng vai một hero giải cứu mỹ nhân.Nhưng mọi chuyện đã có thể tốt đẹp hơn nếu như không có hành động chàng hero cầm nguyên chiến lợi phẩm còn tươi và sống đưa cho người đẹp một cách tình cờ và thật bất ngờ. Ôi hai con ngươi của M bỗng bảo nhau hội ngộ.M của anh chết điếng thêm lần nữa.M giận anh và chẳng nói bất cứ một lời nào với anh cho đến lúc này.

Mãi sau anh mới biết thêm M sợ con vật ấy nhất.Thế mà anh nhớ có lần M giải thích vì sao con gián lại không có mặt. y là vì nó sợ gặp người khác…

Ngày …tháng …năm…

Sáng nay trời mưa to.M rủ anh đi sang nhà đứa bạn.Khỏi nói ý muốn của M chính là mệnh lệnh của nữ hoàng.Dù đang nằm trong chăn ấm nghe mưa nhưng anh bật dậy như bộ đội nghe thấy tiếng kẻng sớm

Sang đến nơi, đứa bạn M lại không có ở nhà.Lần này M bị leo cây nhé.M hậm hực suốt đường đi khi anh nói cho M biết hôm nay là ngày cá tháng tư.Và trên con đường mưa có hai kẻ hạnh phúc.

Anh thấy mưa hôm nay sao dịu dàng trầm tính. Đôi mắt anh đong đầy nước mưa hay niềm hạnh phúc.Anh đưa mắt nhìn ra những hiên nhà ven đường mà mông lung nghĩ rằng đó là nơi tảo ngộ của những cặp tình nhân nhờ trời mưa.

Ngày … tháng … năm…

Tối nay về nhà mà anh vẫn chưa hết ngượng.Cứ vùi mặt mình vào chiếc gối hình chữ M mà tự hổ thẹn

Câu chuyện xảy ra ở hiệu bánh KT.Lúc anh và M đang ăn bánh.Anh phát hiện ra có một chấm kem dính trên chóp mũi bé tí tẹt dí của M. Ý định của anh là sẽ lấy khăn giấy mà lau giúp M.Thế nhưng thằng bụng chẳng thèm bảo thằng dạ mà cái tôi xui khiến thế nào mà hệ thần kinh trung ương chỉ định phải hôn nàng tình cờ và nhiều bất ngờ như trong phim hàn quốc ấy.Nhưng vì nàng là tín đồ của Thành Long thì phải thân thủ nhanh kinh khủng khiếp.Nàng lấy ngay cái bánh kem đang ăn dở để phòng thủ.Thế là nguyên lớp kem đủ màu sắc ôm lấy khuông mặt manly của anh. Và anh cảm thấy còn hơn cả ngọt ngào…

Ngày .. tháng … năm…

M ơi nghĩ đến M mà bộ não anh quên mất cả ngày hôm nay anh chưa có lấy một hạt cơm vào bụng.

Sorry M của anh nhé anh có cố ý làm M mất mặt với bạn bè lối xóm của M thế đâu.Chỉ là hôm nay bố lấy xe đi trước để lại ở nhà mỗi con này mà nó lại hơi cao so với tầm vóc của M chút xíu.Nhưng anh muốn nói với M rằng tầm vóc của con người được đo bằng trái tim chứ đâu phải cặp chân dài met mấy..

Ngày .. tháng … năm…

Hôm nay đi xem phim gặp nhiều người M nhỉ…M có ngại không?Mấy đứa con gái nhìn M đầy ghen tị đấy!M đang sánh bước với một hoàng tử đẹp trai mà.

Có một điều anh muốn thú nhận với M rằng anh không hề thích xem phim chút nào.Anh chỉ muốn ngồi mơ màng ở Megarstar mà ngắm M mà thôi.Hình ảnh bàn tay bé xíu đỡ lấy cái đầu anh đã chụp lén không cho M biết.Và còn vô số những khoảnh khắc cùng M anh muốn giữ cho riêng mình…

Ngày … tháng … năm…

Hôm nay như bao hôm đã qua.Vẫn là câu hỏi cũ : “ Em đồng ý làm người yêu anh nhé”.Và cái anh nhận được vẫn là sự im lặng tuyệt đối.Nhiều lúc anh tự hỏi vì sao thế M ơi!Em hò hẹn mà không hứa hẹn..Em reo cho anh niềm hi vọng, một niềm hi vọng tin vào tuyệt vọng về một mối tình.

Ngày …tháng … năm …

Còn năm ngày ba tiếng nữa là máy bay sẽ đưa anh rời xa em.Ba năm công tác cơ đấy và biết đâu lại hơn nữa thì sao ? Anh cũng không biết nữa.Anh đang hoang mang và do dự có nên cứ đeo đuổi một thứ gì mờ mờ ảo ảo không rõ ràng như M.

Tối nay lúc đi siêu thị mà M chẳng chịu hỏi anh sao mua nhiều đồ thế hay đại loại như sao dạo này em thấy anh không được vui.M nhạy cảm lắm mà. Để anh còn có cơ hội mà kể cho M nghe về chuyến đi về những dự định phía trước của anh chứ.

Quán hôm nay vắng vẻ.Anh đưa mắt nhìn đèn đường rồi bỗng thấy nhoà đi…

Ngày … tháng … năm …

M vô tư hay quá vô tâm???

Nụ cười yêu nhất giờ đây cứ vô tình xoáy sâu vào cõi lòng kẻ si tình.Hôm nay là tiệc chia tay…anh đã nhờ thằng C nói cho M biết chuyến đi ba năm của anh sau hai ngày nữa. Vậy mà M chẳng có phản ứng gì cả.Cả trên đường về cũng thế…

“Anh bước điềm nhiên không vướng chân

Em đi lững thững chẳng theo gần…”

Sự im lặng cứ đeo đuổi hai cái bóng.Cho đến khi một cái bóng cất tiếng chào tạm biệt.Anh níu lấy M mà kéo vào lòng đặt chút ký ức cuối cùng lên đôi môi M.Cái hôn thật nhẹ,thật êm,thật lâu…Ngọt ngào hay cay đắng chẳng ai có thể giải thích nổi.Có dòng nước mắt trên mi anh khẽ khàng chảy xuống môi M.Cổ họng M như đắng chát…

Trở lại hiện tại:

Từ đâu mà ký ức đẹp đẽ cứ lần lượt hiện về.Vết thương cũ tưởng chừng như đã ngủ yên nay lại thức tỉnh.Chỉ là giấc mơ thôi nhưng niềm đau là thực nước mắt là thật:

“Trôi theo cơn mơ niềm đau rất thật

Có bình yên nào không xót xa???”

Cô thức dậy.Một màu trắng xoá ôm lấy cô.Những người thân ,bạn học, rồi bạn cơ quan đều đang ở đây.Cơ thể cô đang dã dời sau hình như 21 tiếng làm việc không ngừng nghỉ.Người ta đưa cô vào bệnh viện trong tình trạng suy kiệt và ba ngày là thời gian hôn mê hay thức tỉnh?

Một năm tạm quên để lấy lại chút bình yên giả tạo cho cuộc sống đã bị ba ngày ốm đánh bại.Quả thực người ta có thể tự dối mình trong chốc lát nhưng không thể cứ mãi chạy trốn cả đời.

“Bây giờ em biết vì sao gặp nhau biển xô sóng trào .

Ngồi nghe chiều êm gió lặng giữa muôn vàn hoa.

Đi về đâu cũng là thế.

Buồn kia còn trong dáng ngồi.

Thiên đường xưa khép lại…

Từ muôn năm rồi…”

Một nhà văn đã chỉ cho cô thấy :quá khứ là tài sản duy nhất còn lại sau cùng của đời người ,mãi mãi không thay đổi.Nên chẳng lý do gì mà cô khước từ nó cả.

Hôm ra viện cô thả mình dạo trên phố để tìm lại dấu xưa kỷ niệm.Cô thấy lòng mình thanh thản hơn nhiều.Bước chân đưa cô về quán cũ.Mọi thứ vẫn y nguyên.Chỉ có điều cái bàn phía lan can trông thẳng xuống đường phố giờ đây chỉ còn lại một người. Cô ngồi đó với laptop để trải mình ra bằng chính câu chuyện của mình.Lúc ấy cô mới chính là cô. Đủ yếu đuối , đủ hoài niệm:

“Quên được không những điều đã bao giờ qua?

Quên được mỗi sáng mùa đông nhìn ra ngày sương gió mềm

Quên được không những điều

Ta chưa bao giờ.”

THE END

Không có nhận xét nào: