Music and me


href="http://s810.photobucket.com/albums/zz24/hotmit_1989/?action=view&current=Music_Note_Tattoo_by_Dartedrose.jpg" target="_blank">Photobucket

Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

Chiều nay không có mưa bay



Chiều nay không có mưa bay

Hotmit_1989

“ Nắng vàng con phố.

Hoa nghiêng dài trong mắt.

Và thu nhẹ trôi rất êm…

Chiều nay không có mưa bay và anh ngủ quên đã lâu rồi.

Ngủ quên trên phố một mình….”

Tiếng hát rền rĩ, bước người chênh vênh, dáng cao xiêu vẹo…xô dạt cả trời chiều. Hắn đeo một guitar, đeo một cái bóng cô đơn, đeo một tình yêu nặng nề. Phố lặng lẽ, bước chân lặng lẽ…hắn cũng lặng lẽ sau bao đêm dày vò bản thân. Có lẽ 22 năm ở trọ trên đời đây là khoảng thời gian u tối nhất của hắn tính tới phút này. Bỗng nhiên hắn thấy ghét cái nghiệp mình đang theo đuổi biết bao. Hát, hát những nỗi buồn.Nốt nhạc vớ trên khuông nhạc, ca từ ướt nước mắt của người, của đời. .giai điệu thấm máu- giọt lệ trái tim. Hắn hát như rút dần yêu thương rôi vơi can hẳn. Những số phận tình yêu côi cút, bơ vơ ám vào hắn. Hắn hát chuyện đời mà thành ra chuyện mình. Hăn từng đau hộ nỗi đau người ta để đau đớn nhận ra đó là nỗi đau của mình:

“ Mưa là khúc hát, mưa là năm tháng.

Còn em là những nhớ mong của đời anh

Chiều nay không có mưa bay

Chỉ có những con đường dài…cùng anh ngồi hát vu vơ”

(Khigiadn)

Có lẽ hắn sẽ chẳng đủ dũng cảm để bước qua nỗi đau ấy nếu không có một hạnh phúc vô hình nằm trong đó. Hắn mỉm cười. Sự cân bằng của cuộc sống thật trớ trêu. Nó chẳng qua là những miếng ghép đối lập được ghép vào với nhau. Hắn nhớ có lần hắn và em café chiều ở Space. Đôi mắt hắn bỗng dưng sâu thẳm, chứa đầy hoàng hôn trong mắt. Một nỗi buồn bỗng dưng cuộn lại thành giông trong hắn. Hắn thấy buồn một cách kỳ lạ bên em.Hắn nói như đang tâm sự với em, với chính hắn.:

_ Có phải những nười đẹp trời thường ngắn ngủi thế này không?

Em nhìn hắn, nhìn thẳng vào bầu trời chiều đang sụp đổ trong sự thất vọng ấy rồi phá lên cười.Hắn có vẻ bực mình với cái kiểu lệch tone thế này. Đấy là khi hai người không cùng nói một thứ ngôn ngữ. Đấy là khi hắn say sưa nói bằng trái tim còn em nghe bằng đôi tai trần trụi:

_Sao em cười ??? đập vỡ sự bình yên rồi! Ác quá!

Em dùng cái lưỡi lém lỉnh của mình lướt nhẹ lên môi trên. Rồi chống cằm đăm chiêu như người lớn khác hẳn với cái cách em cười lúc nãy:

_ Vì anh buồn nên em cười!

Lúc này chính hắn đập vỡ những mảnh bình yên hiếm hoi còn xót lại. Chúng vỡ vụn…lăn tròn như pha lê… Tiêng lăn nghe êm.

_ Sặc…Anh buồn, em cười. Em thật là buồn cười! Đền anh đi! Anh nuốt trôi mất “ cảm hứng “rồi

Đôi mắt em cười “ nham hiểm” sau lớp thủy tinh:

_Nó trôi vào rồi sẽ tự trôi ra thôi!

Cô bé ấy trong hắn không phải là em gái, không phải bạn…lại càng chẳng phải người yêu. Trẻ em vị thành niên….Cho đến tháng 9 này cô bé tròn 18…Hắn tròn 23. Cô bé với bím tóc dài tết chặt đến tận ngọn…thành cái đuôi ngoe nguẩy. Nếu ai đó chỉ thấy phía trước mặt một khuôn mặt bầu bĩnh được trang điểm bời cặp kính nâu nhạt chắc tưởng cô bé tóc ngắn. Nhưng thực ra cô bé có cái đuôi khá dài và bướng bỉnh. Đôi mắt kia hắn nhìn bao lần mà không thể thấy hết được sự già dặn đến xót xa. Sự già dặn nằm ngay ở phút ngây ngô đáng yêu nhất.

1 )Vô tình gặp nhau 3 lần là nhân duyên:

Trước khi gặp cô bé…Hắn trầm tính, ít nói. Đôi khi người ta nói hắn thờ ơ, lãnh đạm…Hắn mặc kệ. Giữa đám người đong đúc, ồn ào kia…Hắn là một ốc đảo xanh tươi yên ả…gió mát..Và chính ốc đảo bí ẩn ấy đã thu hút cô bé…..

Tháng tư năm…

Vào một chiều thứ 7 chật ních những suy tư hắn quyết định xuống phố. Đi qua mấy ngã tư…chẳng có đèn xanh đỏ vàng…phố tắt điện. Mọi người vượt đèn đỏ tập thể. Hắn cũng ở trong số đông ấy. Vòng vèo một hồi, kim xăng tiến về vạch đỏ, hắn tiến đến hồ An Biên mua một khoảng không trên “ Space”. Khoảng không gian ngập nắng-“ giọt nắng cuối chiều rơi xuống tóc”..Thấy mênh mang! Hắn tựa ghế chờ…chờ ánh chiều dần tan vào ngõ tối.

“ Tách….”

Khoảnh khắc bị đánh cắp bởi một bàn tay…Hắn chẳng hề hay biết cho đến khi người ta mang cho hắn hóa đơn thanh toán kèm theo dòng chữ

:

”Người cứ đi người mang theo bóng

Chiều cứ qua chiều mang theo nắng.

Nắng tắt rồi người ơi!

Thứ 7 máu chảy về tim người nhé! “

Hắn bất ngờ. Có ai đó lại nhìn thấy cái bóng chiều như hắn ư ???Bữa đó hắn được người ta mời cốc café. Hắn ra về hân hoan với niềm vui nho nhỏ. Một cô gái đi qua…đúng hơn là cô học trò nhỏ trong màu áo trắng đi qua nhanh kịp gửi lại hắn một nụ cười. Nụ cười chỉ trong tích tắc mà làm hắn râm ran như ve kêu mùa hạ mãi không thôi. Lần đầu tiên hắn được chiêm ngưỡng một nụ cười đẹp như thế :

“ Nụ cười em hay phút bình yên nơi anh

Thoáng áo trắng bay miền ký ức xa thẳm

Thời gian mê mải cho bước người vô định

Bâng khuâng một chiều cho những chiều ngày sau”

Và rồi những chiều thứ bảy sau không đến….

Một tháng sau……

Dưới cái nóng 32 độ….một ngày tháng lăm tránh đâu cho khỏi trời nắng, hắn trở về thành phố sau 20 ngày xuyên Việt. Hành trình bắt đầu từ trái tim hồng Hà Nội xuống tít mũi Cà Mau- điểm cuối cùng của Tổ Quốc. Đó là chương trình ca nhạc từ thiện gây quỹ ủng hộ người nghèo được dựng bởi những tấm lòng rất “ Việt”

Nhứng chuyến di xa thường cho ta cơ hội thêm yêu nơi minh sinh ra hơn. Những người bạn mới thường nhắc nhở ta về khung trời xanh dịu của trái tim người ở lại. Những buổi café chiều Highland ,Ví Dạ hay Rex hình như không đẹp bằng café Space chiều hôm đó. Những nụ cười bơm đầy “ toan tính” ,màu “giả tạo” hắn gặp mà thấy sao quá nhạt….Hắn thèm một chiều thứ bảy như thế- café chiều thứ bảy Space…

Trở về đây, Trở về cái nóng như ong đốt hắn đang đi tìm cho mình một ánh lửa phía trời xa. Hắn chậc lưỡi:

_Phượng năm nay nở muộn. Tìm mãi đỏ mắt mới thấy bông bé xíu xa tít tắp.

Bạn bè điện thoại liên tục. Lại chén chú chén anh bên nồi lầu vật vã mồ hôi…chua cay mặn ngọt đủ cả. Bước chân về mau mà sau lưng thấp thoáng ánh nhìn, ánh chờ. Một cô gái- một cô học trò đánh rơi nụ cười phía hắn.Quen quá! Thân quá! Hắn ngẩn ngơ:

“ Hải Phòng nhỏ bé…Hay lòng ta cứ chật???

Nụ cười khỏa lấp mặt hồ nước thời gian”

Một phút ngẩn ngơ đủ để hắn vụt mất bóng áo trắng tinh khôi ấy. Gã nghệ sỹ lang thang hay bâng khuâng giữa dòng cảm xúc bất chợt như thế. Có khi chỉ một dáng hình, một nụ cười phù du cũng thành bất tử trong bài ca hắn hát. Phải chăng hắn nhớ- một nỗi nhớ không dáng hình ngập màu nắng.

Và 3 lần tình cờ như thế nói cho hắn biết đấy là nhân duyên

Một buổi sáng lướt web tìm cảm hứng cho ngày mới…Hắn vô tình bước vào thế giớI của Life_makes_fun’s blog

Ấn tượng đầu tiên là cái theme. Những thỏi socola ngọt ngào kèm theo blast dễ thương:” Cuộc đời là một hộp kẹo socola. Không biết hôm nay mình sẽ lấy cái kẹo nào nhỈ ^^” Hắn nghĩ thầm trong bụng. Có vẻ như mỗi ngày cô ta đến đây mở những thú vị được gói trong lớp giấy bạc lóng lánh

Hắn cười . Đúng là trẻ em mới lớn! Sau nay khi cô ta bằng tuổi hắn cái theme kia sẽ hoa mắt bởi những nhánh tỏi kèm theo lời cảnh báo “ Đừn bóc tỏi nếu bạn không muốn bị cay mắt” . .Lướt qua lướt lại cái ava.Chậc! Nụ cười này hắn đã gặp đâu đó. Hay tất cả nụ cười đểu giống nhau thế này..Hắn đi theo bản năng của con người. Tò mò lật mở cuộc sống của kẻ xa lạ. Entry gần nhất cách đây 3 hôm.

Oh my god! Đập vào mặt hắn là cái màn hình 19 inches tinh thể lỏng. À đúng! À sai! À mà chính xác là đập vào mặt hắn là hắn. Hắn đang đứng dưới cây phượng già nhất nhì thành phố. Phút “ hâm đơ” ấy được giữ lại, ngự ở đây đã 3 hôm.Entry khá hay. Cô ta đang mổ xẻ, phân tích mình bằng phương pháp….Cô ta xoay tròn mình ngắm nghía từ mọi góc độ…

Tiếp tục tìm kiếm. Hắn bỏ qua rất nhiều bài viết mưa bão rất teen, rất lãng xẹt…và dừng ở một entry khá dài “ Thứ bảy máu chảy về tim người nhé”. Lần hai đập vào mặt hắn là hắn…chứ chẳng phải ai khác.Hắn đang ngồi- mơ màng- hồn ở space…Trông cái này “ lừa tình “ quá…lừa cả “mình” nữa…Entry là cả một câu chuyện dài của nhân vật “ tôi” với người vô tình gặp hôm ấy. Cuộc nói chuyện trong câm lặng, khá sâu sắc…

Nụ cười, cô học trò nhỏ, mảnh giấy hôm thứ bảy, chủ nhân của những dòng entry này…tất cả là một. Hắn để lại comment

_Góc cũ Space, café, chiều thứ bảy đợi cô học trò nhỏ. Không đến không về!

Hắn và em quen nhau như thế. Ba lần tình cờ ta biết đó là nhân duyên.

2) Những tâm sự lang thang

2 giờ sáng hắn lọ mọ cuốn album, lôi những tấm ảnh cũ ra ngắm nghía. Ảnh này là khi hắn 16 tháng tuổi. Cái giường hắn nằm đã được hỏa táng thành tro khi hắn lên 7.Ảnh này là khi hắn thi “ Bé khỏe bé đẹp”- Bài hát đầu tiên hát trước mọi người “ Tạm biệt búp bê thân yêu”. Giọng hát chim non nữ không phải, nam chưa thành…đã đạt giải nhất năm ấy. Và còn nhiều nhiều tấm ảnh khác…đưa hắn về lại ký ức tuổi thơ bao giờ cũng ngọt mát như sữa chua ngày hè.

Hắn đưa tay rờ lên gương mặt cha- Người đàn ông 30 tuổi năm ấy giờ đã 53.tuổi. Hắn thoáng buồn. Hắn và ông ấy chưa bao giờ hiểu nhau. Những hiểu lầm giữa họ như đợt sóng kia không bao giờ ngớt. Hắn lấy cái điện thoại soạn một tin nhắn gửi tới “ cô học trò nhỏ”:

_ Thỉnh thoảng lại thức cho đến sáng chỉ để ngắm nghía vài tấm hình cũ. Ừ mình biết mình hâm hâm thật rồi. Nhưng mình muốn chia sẻ cho bạn…

Chưa đấy một phút sau tin nhắn reply:

_ Nhiều khi đôi mắt đã ngủ mà trái tim còn giật mình vô thức. Cái tôi cầm lấy một chia sẻ. Có khi cứ miên man mãi về ý nghĩ không phải của mình để giật mình “ đêm qua chưa? Mà ngày sao vội đến”. Ngày mới đến như đã hẹn…chúc cho tấm hình ngày mai trưởng thành hơn ngày qua.

Có những cuộc hội ngộ.. Chỉ là một tâm hồn hiểu thấu một tâm hồn. Và đôi khi trong cuộc sống như vậy là đủ…Nhẹ nhàng mà sâu lắng.

3) Cuộc hội ngộ kỳ lạ:

._Hội ngộ…là cùng “ ngộ”.

Em nhắn nhó, cái mũi nhăn nhăn, cái trán bướng nhăn mãi không được.:

_ Anh này ! Tự dưng em thấy 50 năm nữa…liệu anh còn đàn cho em nghe thế này không?

Hắn véo lấy cái mũi, véo lấy nỗi sợ hãi vô hình của em :

_ Em ngốc kể cả khi 70 tuổi nếu em còn hướng đôi mắt bạc màu về phía anh …anh sẽ vẫn hát cho em nghe…

_ Thế còn ở tuổi 71,72,73….

_Anh không định sống lâu thế đâu….He he

Hắn không thể định nghĩa…hay chẳng bao giờ muốn định nghĩa thứ tình giữa hắn và em. Nó lạ như chính con người em vậy. Đó là sự cảm thông của những đôi mắt.

4) Đôi mắt

Một ngày đông lạnh năm 2008…

Cái lạnh sắc buốt cứa vào da thịt. Em vượt hơn trăm cây số chỉ vì một tin nhắn của hắn:

_ Em làm gì ? Mai anh đi Hà Nội rồi…Café nhé!

Quán hôm nay mất điện. Mấy cái loa được dịp nghỉ ngơi. Chỉ có nến, hắn, em và guitar. Em cứ nhấp nhổm không yên. Hắn hỏi :

_ Em! Tìm gì thế?

_ Em tìm bóng…

Em nói hắn như cái bóng câm lặng. Em kể câu chuyện về cái bóng do em tự nghĩ ra để ôm lấy nỗi cô đơn trong hắn:

_ Ngày xưa bóng là người.Người cô đơn, lủi thủi một mình. Người ấy cứ giứ riêng cho mình những nỗi niềm câm lặng như thế. Người đó càng ngày càng đen…cho đến khi thành cái bóng chất chứa bao tâm sự mà chẳng thể share cùng ai…

Hắn đưa mắt xuống dây đàn…miết nhẹ chúng. Những âm thanh đau lòng:

_ Anh thất bại rồi. Anh nói dối em. Anh không đi Hà Nội để thi. Anh đi để trốn sự kém cỏi của chính mình. Rồi bố anh sẽ cười vào anh. Anh không chứng minh được cho ông ấy…

_ Bố anh cần anh chứng minh điều gì???

Hắn không nói gì. Hắn tìm câu trả lời trong bản Romance..Nhịp dồn dập như ý nghĩ vây lấy hắn. Hắn đang cố chứng minh điều gì??? Sự thật là hắn chẳng hiểu gì về bố.

Em có thói quen cầm cốc tay trái. Thói quen huých cố ý làm hắn đánh tượt. Em nhìn xoáy vào cái cốc không còn lấy một giọt café mà nói hờ hững:

_ Bố cần anh chứng minh điều này đây. Đánh tiếp đi anh. Bản nhạc còn dài….

Đôi mắt hắn nương tựa bên em mỗi lúc mệt mỏi, muốn khép…

_Cảm ơn em! Cô học trò nhỏ của anh!

. 5) Trở về tuổi thơ:

Tháng 9 năm sau em mang đến cho hắn một món quà sinh nhật đặc biệt. Một chiếc vé trở về tuổi thơ. Em là hướng dẫn viên trên hành trình ấy. Còn hắn – hắn là vị khách duy nhất. Một lần nữa hắn lại được mặc áo đồng phục dự lễ khai giảng…Được đắm mình trong nỗi hân hoan của thầy cô bạn bè. Được ngồi trong lớp nghe thầy cô dặn dò nhắc nhở. Hắn yêu biết bao cánh bướm trắng dưới sân trường kia. Hắn yêu biết bao cô học trò nhỏ của hắn. Hắn lại lặng im dưới hàng cây chan hòa ánh sáng lung linh. Cái hương thu nghe êm lắm…….

…Sau khi kết thúc lễ khai giảng, hắn đưa em trở về những góc phố thân thuộc. Một cơn gió nhẹ…mưa thu qua. Hắn mặc kệ. Em mặc kệ. Đã lâu không đạp xe…đã lâu không có ai ngồi sau hắn vòng tay siết nhè nhẹ mỗi khi hắn phanh bất ngờ…Đã lâu không có ai lắng nghe hắn hát sau lưng thế…đã lâu…không ra đường khi trời mưa:…

“ …Chiều nay không có mưa rơi ướt trên đôi bờ vai

Chiều nay không có mắt em cười như lúc xưa

Dường như góc phố cũng biết buồn…thả hoa bay khắp con đường.

Chiều nay không có mưa rơi anh lặng im….”

(Khigiadn)

Những vòng xe cứ êm đềm . Hạt mưa nhẹ tênh xoa dịu vào những vết thương của người trên phố. Vị mưa thu ngọt hay có hai kẻ đang hạnh phúc dưới mưa. Hắn lại có cảm hứng rồi. Những đam mê trong hắn như được nuôi sống bởi những món quà kỳ diệu của em- Đặc biệt là em –Hộp socola của đời hắn.

6) Chiếc kẹo đắng:

Cô học trò nhỏ vẫn dành tặng hắn mỗi viên kẹo vào sớm mai.

Rồi một ngày cuối thu cách đấy không lâu…viên kẹo em mang đến đắng ngắt như cái tin em nói rằng em phải đi.Một hành trình rất dài. Ban đầu hắn thấy lạ vì nghĩ rằng lại là một trò đùa của cô học trò nhỏ. Rồi sau hắn thấy hoang mang, hoảng hôt…trong nét xanh xao trên gương mặt của em:

_ Hình như em không được khỏe đâu. Đừng đi nữa.

Tay nhỏ em nắm lấy hắn :

_ Anh à ! có nhứng lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa vẫn chỉ là lời hứa. Vì em phải đi xa. Nhưng nhờ đó anh biết chờ đợi hi vọng. Em không mong anh tha thứ vì sự thất hứa đó…Nhưng khi không có em bên cạnh anh phải đọc được những thông điệp ấy sau mỗi bước anh đi…

Lần đầu tiên hắn thấy em rưng rưng…Vệt nước mắt lăn dài trên má. Hắn cảm nhận được có chuyện gì đó đang sắp vỡ òa. Bất ngờ em ôm hắn từ phía sau. nghẹn ngào trong tiếng nấc…Lưng áo hắn ướt đẫm nỗi đau trong em. Hắn muốn hỏi nhiều lắm…Nhưng rồi hắn xoay người che chở lấy thân em run rẩy.

_ Em phải đi thôi. Nếu không gia đình em sẽ cạn kiệt mất…Nhưng em sợ! Thật sự rất sợ!

Hắn đưa em về nhà. Và đứng đó chờ đến khi nào em đi ngủ hắn mới về. Nhưng lạ thật…đã hơn hai tiến em cứ ngồi đó, Vắt vẻo bên khung cửa xanh…Hắn lấy điện thoại gọi thử cho em:

_ Alô! Nghe rõ trả lời! Cô học trò làm gì đấy? Đã ngủ chưa? Mai kiểm tra 15 phút lịch sử đấy. Chuẩn bị phao cho khỏi chìm chưa thế?

_ Em ngủ rồi. Hì…Anh ngủ đi! Thật ngon vào!

Sương lạnh đến tận xương…Nghe thấy nỗi suy sụp đang đánh bại em trong cả tiếng cười hồn nhiên…Hắn đau…đau lắm mà không dám dang tay :” let me be your hero baby. I can kiss away the pain…”

7) Chiều nay không có mưa bay:

Cho đến khi tất cả đã muộn…Và hắn là kẻ chậm chạp nhất. Đôi mắt em khép mà hắn không đủ dũng cảm cho em nương nhờ. Bố mẹ em kiệt sức, những đứa em ngơ ngác:

_ Nó bị một căn bệnh rất lạ . Rối loạn tủy sống. Cơ thể không sản sinh ra được máu. Cứ vài ngày phải vào viện thay máu…cho đến khi cơ thể không chấp nhận thì thôi. Nhưng nó đã quỳ xuống van xin cho nó đi sớm hơn.

…Đôi chân hắn khụy xuống. Hắn gào lên như một đứa trẻ thơ. Rõ ràng là hắn đã linh cảm được chuyện gì rất xấu, rất xấu đang xảy ra với em. Em đã chuẩn bị cuộc hành trình này từ lúc em nói rằng em phải đi. Nhưng hắn sợ…sợ chạm phải nỗi mất mát không rõ hình hài như thế.

“ Rồi phiêu linh hát để gió cuốn anh đi mãi xa vời

Làm mây phiêu lãng nơi cuối trời tìm em

Phải làm sao để có nụ cười một ngày mua rơi năm nào.

Chiều nay không cóp mưa bay,,,chiều nay không có những mộng mơ…”

(Khigiadn)

Ngày đưa em… vào một buổi chiều lẽ ra máu nên chảy về tim. Mùa thu tiễn em bằng cơn mưa cuối cùng của mùa. Trời thu xam xám…hạt mưa thu bay bay những cánh hoa trắng. Một đoàn người, một hàng hoa cho cô gái 16 trong trắng…một người yêu em. Chiều hôm ấy hắn đã ở đấy rất lâu, rất lâu….giống như chiều hôm nay:

“ Xa dần năm tháng

Con đường vẫn thế

Chỉ mưa và anh đứng đây chờ em…………”

____________________the end_____________________________

Hải Phòng , 1am ngày 25 tháng 6 năm 2010

Mjt tâm sự:

_Câu chuyện này được Mjt tưởng tượng và phát triển từ bài hát “Chiều nay không có mưa bay” của anh khigiadn. Mùa thu năm ngoài Mjt bị ám ảnh bởi bài này. Kết nó ngay từ câu hát đầu tiên “ Nắng vàng góc phố, hoa nghiêng dài trong mắt…và thu nhẹ trôi rất êm. Hâm hâm thế nào…chiều thứ bảy mùa thu năm ngoái Mjt lên space ngồi thử. Thử cái cảm giác nghiêng trôi của anh khỉ ^^. Và năm sau- tức là năm 2010 nà cùng với những tâm sự lang thang.. Mjt viết câu chuyện cùng tên. Mjt xin gửi lời cảm ơn đến tác giả của bài hát cùng tên – anh khigiadn. Thanks to u!

Một vài điều mà bạn bè hỏi về cô học trò nhỏ…

Nhà văn Nguyễn Khải có viết trong “ Mùa Lạc” một câu mà Mjt rất thích:” Sự sống tồn tại bên cạnh cái chết. “ . Và càng đi, càng nghe, càng nhìn, càng tìm kiếm Mjt càng thấy cái chết rất gần.. Mjt cũng học các nhà văn trăn trở để rút ra những bài học cho bản thân. Đơn giản vì Mjt muốn mình qua đây không chỉ để lại những dấu chân mà còn là những dấu son yêu thương…

Sự sống hay cái chết không chỉ đơn thuần là nhịp đập sinh học của trái tim. Bởi có người sống mà như đã chết. Có người khép mắt vĩnh viễn nhưng mãi mãi sống mãi trong ai đó..

Trong thời đại ngày nay Mjt thấy càng ngày người ta càng chuộng lối sống “ tắt điện”. Nghĩa là nhắm mắt, bịt tai, ngậm chặt miệng…cốt là để dành cái an yên tuyệt đối giả tạo cho bản thân. Họ sống hờ hững , lãnh đạm vơi những gì xung quanh để cho bản thân khỏi vướng bụi bặm. Nhưng xin thưa đó là cách tự tử dễ dàng nhất ….Chết là tê liệt về cảm xúc. Là khi bạn không còn cười hạnh phúc khi yêu. Là khi giọt nước mắt không còn xót xa trước nỗi đau của người khác. Là khi làm ngơ khi nhìn thấy một đôi mắt héo hon. Là khi để mặc trai tim ai đó chết cóng trong mùa đông giá rét. Là khi bịt tai trước tiếng khóc của một linh hồn…Đừng để mình “ chêt” hoài phí như thế…cũng như đừng để ai “ chết” chỉ vì ta “ chết”

Hình ảnh cô gái gần với bạn, với tôi, Cô ấy là một ai đó, là một nét cắt thời gian, là bạn , là tôi. Trong chuyện Mjt cố tình chọn cho cô ấy một cái chết khá hoàn hảo. Tuy đôi mắt kia đã khép. Tuy tim kia đã ngừng…nhưng cô ấy vẫn sống trong trái tim một người-Một người đã từng chết và giờ đang sống .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét