Music and me


href="http://s810.photobucket.com/albums/zz24/hotmit_1989/?action=view&current=Music_Note_Tattoo_by_Dartedrose.jpg" target="_blank">Photobucket

Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2010

Chiều không tên



Chiều không tên


Photobucket




Hải phòng, chiều 15 tháng 6 năm 2010

Có những buổi chiều nhạt sắc nắng…Tôi cứ thả mình trôi như thế… Lãng đãng và thanh thản. Không mong tìm một bước chân, không mong tìm một giọng nói, cũng chẳng mong tìm một khuôn mặt thân quen…Chỉ đơn giản là những chiều không tên dịu dàng, êm nhẹ…

Chiều nay cũng vậy, tôi vừa kết thúc xong 3 năm chăm chỉ mài đũng quần trên ghế nhà trường. Để chuẩn bị mài mòn một số thứ vô hình khác trong dòng chảy vô biên của xã hội. Con đường tôi đi cứ dài dần theo theo năm tháng…Dãy nhà cũ kỹ rêu phong từ thời Pháp thuộc đường Nguyễn Đức Cảnh vẫn nằm đó lim dim và chiêm nghiệm cuộc đời. Có ngọn gió lém lỉnh chốc chốc làm rộn lên mừng mừng tủi tủi của người đi trên phố. Chiều nhẹ tênh! Tôi cũng nhẹ tênh ! Không điện thoại, không bạn đường, không mang theo bất cứ sự cằn nhằn hay lòng thù hằn ai cả. Ngay cả những ước mơ xa vời, những mối lo lắng bận tâm tôi cũng xin gói ghém chúng ở nhà…Chỉ để mang đi mình tôi. Bóng tôi trải dài theo ánh chiều…di chuyển dần bỏ lại khoảng trời phía sau của ngày tàn. Tôi nghe có tiếng rơi khẽ của cánh hoa điệp vàng… Hoa nối đuôi nhau xoay tròn trên phố… Khoảnh khắc kỳ diệu quá! Thời gian như ngưng thành những giọt chiều lấp lánh. Khoảng trống bình yên được khỏa lấp bởi nắng và gió. Nụ cười rạng rỡ nhất khi là chính nó chứ không phải một thứ tương tự như nó.

Vào phút thứ 2 giây thứ 38 khi chiếc lá xà cừ thứ 13 chạm nhẹ vào khoảng không gian tĩnh mịch, tôi thấy chị. Chị đang đánh rơi cái nhìn xa lạ vào dòng người xa lạ. Chị hơn tôi 7 tuổi- mẫu người phụ nữ thành đạt ở chốn thị thành ánh sáng- TP HCM. Chị vừa kết thúc cuộc hôn nhân 3 năm của mình chỉ với tờ đơn đã nát nhừ trong tay. Bên kia là chồng chị…Họ vừa bước ra khỏi tòa án thành phố- Căn nhà chia đôi, tài sản chia đôi, trái tim chia đôi- còn bé Tôm chị nuôi. Chị là một thần tượng của tôi. Trong suốt thời gian học đại học chị là sinh viên đứng đầu lớp. Chẳng có học bổng nào của trường lại không có tên chị. Ra trường chị được một lúc 3 tập đoàn điện tử lớn mời…Một cuộc hôn nhân hạnh phúc với người chồng trẻ thành đạt… Ừ tôi đã từng ước ao chạm được vào cái hạnh phúc dáng hình như thế chứ không phải một khuôn mặt âu sầu như bây giờ của chị.

Cái nắng Sài Gòn gay gắt không đủ để làm sạm đi nước da trắng xanh trên đôi cánh tay, chiếc cổ thon…vầng trán bướng bỉnh của chị. Chị diện chiếc đầm liền màu xam xám . Tôi chắc tâm trạng của chị cũng một màu xám xịt như thế. Tuy không tươi sáng như bầu trời sớm mai…Nhưng nó dìu dịu không nổi bão tố… Đôi mắt đen, long lanh ẩn sau lớp Mascara màu nâu dày bự, sau những đêm trắng mòn mỏi. Mắt kia thấy mọi thứ nhưng không thể thấy được chính nó,,,đang tiều tụy dần mỗi ngày.

Nhiều lúc tôi bốc hỏa với ý nghĩ: “ Hồng nhan bạc triệu hay bạc phận nhỉ???” Tôi vừa tốt nghiệp nghành “ nay đây mai đó “ – Cái nghành mà mẹ tôi cho rằng sẽ chẳng có một bà mẹ chồng nào chấp nhận. Tôi nghĩ đến đó mà cười… Nụ cười nhạt thếch, không vị…Có cho cả tạ tấn Knor thì cũng thế. Tôi đang cười vào những định kiến cứ giai giẳng đeo đuổi phận đàn bà…Nguyên nhân tan vỡ của mỗi cuộc hôn nhân được bàn dân thiên hạ đem lên bàn mổ xẻ. Người đời quy kết cho là do tính đa tình của ông chồng, thói “ lăng loàn “ của bà vợ…Rồi cái gì mà họ vểnh mũi phán xanh rờn nơi đầu đường cuối ngõ: “ Đàn bà thành đạt ngày nay làm cho tỉ lệ các cuộc hôn nhân dẫn đến chia tay cao hơn”….Đa tình ư??? Ngụy biện. Đem hai chữ ấy lên cán cân kia xem…Nó cũng bằng hai từ “ Lăng loàn” người ta độc ác dùng cho phụ nữ ngoại tình đấy.

Người phụ nữ khi có chồng hay người yêu thường tự giam cầm mình bởi sự chung thủy. Người đời cho là phải thế, là bình thường, là tất lẽ dĩ ngẫu….chẳng phải bàn. Đàn ông, con trai, đáng mày râu không thế. Trái tim họ “ thả rông”. Họ được khen là đa tình…Tự nhiên tôi thấy ức chế vì cái vụ bất hợp lý ngàn đời này.

Tôi nhìn chị khác cái cách người đời nhìn chị. Chị nhìn tôi…nhìn thấu cả dòng suy nghĩ đang chảy trong tôi. Bất ngờ chị gọi một bao Thăng Long. Châm một điếu để cuộc sống khỏi chênh vênh. Rồi chị quay sang con bé 21 tuổi già đời hơn so với cái mặt non choẹt.

_Em có thấy thất vọng không?

_ Về cái gì hả chị ???

_ Về bất cứ cái gì…………

_ À…theo triết lý âm dương…Phần mở rộng nhé, sự thất vọng để cân bằng cuộc sống. Cho quá nhiều hi vọng và ảo vọng. Hì hì em thấy thất vọng bình thường. ^^


Tôi trả lời chẳng ra đâu vào đâu. Câu hỏi của chị bất giác làm tôi nghĩ đến bà chị lễ tân ở khách sạn Hoàng Ngọc Cát Bà. Tôi sẽ phải mất đến 3 năm đầu để thất vọng về thế giới này. Và sau đó mọi chuyện sẽ ổn định hơn khi tôi quen dần với việc đó ư??? Cuộc sống này là cái quái gì khiến tôi phải đi tìm cho nó một định nghĩa cơ chứ. Tôi đâm ra cáu bẳn với nó.

Tôi hét lên vu vơ trong tiềm thứ. Chẳng ngờ tiếng nói ấy bật ra ngoài:

_ Cuộc sống là nhánh tỏi…..

_ Nhánh tỏi ư???

Chị vừa nói vừa cười sặc sụa. Khói vô ý chui tọt vào cổ họng.

Tôi – một đứa đang hiểu đời bằng một con số không vô nghĩa tiếp tục bi bô cho cái định nghĩa mang màu sắc triết lý

_ Và đôi khi chị thấy cay mắt khi bóc từng lớp vỏ ….

Mọi thứ như đang dò xét tôi. Tôi nóng bừng vì có cảm tưởng họ thì thầm con nhóc như tôi đây đang lôi cái định nghĩa quái quỷ đó từ góc nào của cái giá sách thế.

Chúng tôi lặng đi…để mặc cho ánh chiều rớt những giọt nắng cuối cùng trên ngọn cây xà cừ….Khép lại một chiều không tên ^^

PS: Cám ơn vị khách lạ mặt đẹp trai hôm đó đã thanh toán giúp bàn 12- góc bình yên bên cửa sổ :p Cảm ơn về mảnh giấy viết vội cho một chiều không tên:

“ Life is like a box chocolate. You never know what u’ve gonna get…"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét