Sáng chủ nhật dịu dàng đến...
Những thanh âm của cuộc sống đang bắt đầu đâu đây...tiếng chim hót, tiếng kéo cửa, tiếng xe cộ và tiếng con kiki..
Nhiều người thắt mắc cho tiếng con kiki vào liệu có thô quá không???:)) Nhưng cuộc sống vốn là thế mà...Thô mộc mà tinh tế :)
Giống như cái kiểu sủa gắt gỏng của con kiki ấy...là khi cả nhà đi về mà chẳng qua tâm đến nó.Đằng sau mỗi thứ đều là một cái bóng...Cái bóng biết nói..chỉ có điều bạn đang nhìn hay đang quan sát. Bạn đang nghe hay lắng nghe mà thôi :)
Đối với tôi mỗi ngày đều là một câu chuyện với mỗi bài học khác nhau...Và sáng nay cũng thế! 30 phút đủ dài để tôi lắng mình suy và ngẫm về một bộ phim mà ngay đến cái tên tôi cũng chưa biết :)
Hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy khi bật tivi lên là hình anh một chàng trai trong đêm đông mưa gió ướt át...
Qua cử chỉ điệu bộ tôi nhận ra rằng chàng trai ấy bị mắc chứng thiểu năng trí tuệ...
Chàng trai cố diễn đạt bằng lời cái mong muốn được đổi vé cho người bán vé. Cho đến khi người bán vé nhận ra thì tàu đã rời sân ga :(
Gió thổi còn mưa cứ vô tình từng hạt như vết dao cứa sâu vào da thịt chàng trai ấy...Đường càng ngày càng vắng người và xe qua lại. Nhưng đôi chân ấy thì không ngừng nỗ lực tìm kiếm một chiếc xe đồng hành. Cuối cùng cũng có một chiếc xe trở hàng nhận lời chàng trai đáng thương...
Cô ấy là ............là...............phù dâu ( em gái của cô dâu)
Nhưng không cho vào thì sao chứ. Tình yêu có chân nhé. Nó chạy đua cùng thời gian đấy thôi! Tình yêu tự đến sẽ tự vào ( còn chuyện tự đi thì nói sau nhé :)) )
Xin thưa với các bạn..Cacla cũng là một cô gái bị thiểu năng từ nhỏ..Vì lo cho con mà bà không muốn Cacla đi lấy chồng.
Cacla nói trong nước mắt và sự day dứt của người xem : " Con biết dù con cố gắng đến đâu con cũng không thể đánh piano , con không thể vẽ và con không thể chơi tennis...Con không thể là những việc con không thể.Nhưng con có thể yêu và con rât yêu Daniel ( tên chàng trai "
Giật mình, sững sờ bởi câu nói ấy.....Bởi lẽ có rất nhiều người bình thường ( hay nghĩ là mình bình thường) còn không thể bằng cô gái ấy :d
Giật mình vì phải chăng ta quá thừa thãi để biết trân trọng những gì mình có .Sững sờ vì phải chăng ta quá thừa thãi để nhận ra rằng ta thiếu thốn....và phải chăng thừa thãi quá để không biết thế nào là yêu theo đúng nghĩa???
Và vẫn là cô gái ấy -Cacla hơn một lần làm tim tôi thắt lại :( Thay vì nói con đồng ý cưới Daniel làm chồng " thì cô ấy lại nói " Con đồng ý cưới anh ấy làm vợ"
Đối với những người bình thường( hay ít ra là tin là mình bình thường ) việc chắp cánh cho những hứa hẹn để đối phương có cảm giác như đang bay rồi bất ngờ tụt xuống cái hố sâu chằng có lấy cái đáy để đỡ------^^ là điều bình thường (cứ cho là bình thường nhé----trừ trường hợp t nghĩ nó lạ thường---vì tôi chằng phải một diễn viên)
Và lý trí nhường chỗ cho trái tim :d "Ý con là con đồng ý làm vợ anh ấy mãi mãi" ^^
Một tình yêu đẹp sẽ không bao giờ có kết thúc có hậu...Bởi lẽ một tình yêu đẹp sẽ không bao giờ kết thúc..
Ps: ............trân trọng tình yêu ...........hạnh phúc là cảm nhận.........và tình yêu sẽ trân trọng bạn ...............hạnh phúc không bao giờ là cảm tưởng
Vì cuộc sống mỗi người chính là một cuốn chuyện dài...Và bạn sẽ không muốn phải mất quá nhiều trang giấy để yêu nháp chứ???
Màu mè thế chị. Nhiều cảm xúc quá.
Trả lờiXóa