;">Hồi còn bé Mjt thích mây :)
Và Mjt ao ước chạm vào nó...
Bỗng một cõn gió thổi tới... Áng mây bỗng chốc tan ra thành từng dải khói mờ mờ trên nền trời xanh biếc...
Vào học năm đầu tiên Cao Ðẳng hình ảnh bóng mây vẫn cứ ám ảnh Mjt- hình ảnh nặng trĩu tư tưởng phật giáo về con người, vạm vật...........
Ngay lúc này đây, nếu phải chọn một tính từ chung miêu tả cho tất cả ...Mjt xin chọn hai từ mong manh.
Cuộc sống con người dĩ nhiên là mong manh.
Nếu ai đó đã từng đọc rừng NaUy hẳn còn nhớ câu nói sự sống tồn tại ngay bên cạnh cái chết... Mong manh lắm đến nỗi ta giật mình :" đêm qua tôi nằm mơ thấy tôi qua đời":(.Bởi thế mà người hát tình ca hay nhất thế kỷ ấy tạm biệt chúng ta nhẹ nhàng chị như một vị khách ở trọ :D Vì ông hiểu :" Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi...để ngày mai tôi về làm cát bụi "
Ở gần nhà Mjt...chỉ ngay đầu ngõ thôi . Có một bà lão đồ ăn sáng ...Hai nah em Mjt là khách ruột của bà :DChỉ cần nhìn thấy hai anh em ra thôi là hai suất một bánh mì hai trứng, một bánh mì trứng dánh kem sẵn sàng :D
Dạo gần đây Mjt bận nên không thường xuyên ăn ở đó nữa...Qua bà Mjt chỉ kịp gửi lại một ánh mắt, một nụ cười.............
Vậy mà chỉ một cơn gió...chỉ qua một đêm...Và hôm sau Mjt không thấy bà ở đó nữa :(
Một chút buồn len lỏi trong nụ cười cuối cùng Mjt dành cho bà lão ấy...Và Mjt bỗng nhớ đến câu nói của cố nhạc sỹ Trịnh công Sơn
"Nếu sáng mai ra ngõ, có gặp ai, dù lạ , vẫy tay với mình thì đừng bao giờ quên vẫy tay lại vì ai biết được có thể người ấy sẽ ra đi ngay mà không bao giờ còn gặp lại
Thế đấy.....Mọi giá trị của cuộc sống đều mong manh như vậy ...như một bóng mây nhanh tan...Và tình yêu là thứ giá trị nhất nhanh tan biến hơn mọi thứ giá trị khác
Thời gian này Mjt chỉ ăn, ô thi, .........và kiêm luôn trực tổng đài tư vấn tình cảm :">
Cái số không chín không sống toàn tử với thất này réo liên tục. Chỉ vì chúng nó cần cái tai lắng nghe và cái đầu chia sẻ....
Nhưng đến lúc đôi tai này cần nghe chia sẻ, cái đầu này cần cái đầu khác hiến kế....toàn tự mình sẻ chia :((
Đau đầu nhất là chuyện của con bạn thân Mjt,,,Chuyện của nó không thực, không dáng, không tên.........sao cái mầm ly biệt lại xuất hiện từ ngay buổi đầu gặp gỡ mà nó vẫn đón nhận :(.....Sao nó lại chấp nhận là một phần của người ấy trong khi nó có thể là cả cuộc đời của ai khác.....Nhiều lúc an ủi nó Mjt chỉ biết nói :" Thì cứ coi người yêu dấu của mày như một ông thầy đi;:D ông ta đến và dạy mày biết yêu, biết hậm hực, biết khóc nữa...Cứ khóc đi...nước mắt rơi xuống ...đông cứng sắc như dao...rồi mày sẽ mạnh mẽ llllllll"
Cứ một trạm dừng chân lại có vài người lên, một vài người xuống :) Chỉ vì một chữ duyên mà ta gặp bạn, bạn gặp ta :DÐúng vậy, vẫn là câu nói quen thuộc thôi:" Đời người là một chuyến hành trình không mệt mỏi"
Cám ơn những người đã đi qua cuộc đời ta...dạy ta những bài học về yêu thương, chia sẻ
Cho ta xin hai chữ mong manh ..............Để thêm trân trọng những gì ta đang có ----những ngày đẹp trời ^_______________^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét