Mối tình đầu của gã như cơn mưa hè vào mỗi bình
minh...mát lành,trong sáng và cũng ngắn ngủi.Để
nhiều khi chợt nhớ gã sinh viên năm thứ 2 còn xao xuyến
như mới ngày hôm qua.Cái ngày mà gã chỉ là một nhóc
boy 18 tuổi đang hối hả chạy đua cùng thời gian...
Một chiều trong xanh , gió vi vu nô đùa cùng lá cây hứa
hẹn cho những ngày dịu ngọt về sau.Lần đầu tiên trái tim
gã mông lung định nghĩa được chữ LOVE bí ẩn:
"Có khó gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu..."
Trong khi 600 học sinh lớp 12 đang nín thở hồi hộp nghe
thông báo về các môn thi tốt nghiệp sắp tới còn hắn hân
hoan với niềm vui nho nhỏ vừa mới được khám phá.Niềm
vui ấy là cô bé với đôi giày vải xanh nhạt.Cô bé lướt qua
gã hôm ấy và để lại trong gã những hạt mầm xinh
xinh.Cám ơn buổi chào cờ.Tiếng guitar đâu
đó vang lên giai điệu quen thuộc:
"But if i could set aside one day.
I would save the day that i met you..."
Đúng vậy gã sẽ nâng niu và cất giữ mãi mãi buổi chiều thứ
2 hôm ấy .Trong khoảnh khắc gã quyết định mở cửa trái
tim để mắc bụi và gió.Chậc ! Mải nghĩ gã xoắn cúc áo và
đứt.Cổ áo gã để mặc bụi gió thật.
Sau một vài mối quan hệ kiểu trận đồ bát quái gã đã biết
được background của cô bé.Tên đầy dủ là Trần Thị Minh
Vy,lớp trưởng lớp 11a4(Lớp đó ngay cạnh lớp của gã.Vậy
mà giờ gã mới để ý).Sở thích của cô bé là âm nhạc và đá
cầu...Và từ đó người ta thấy trên sân trường xuất hiện
những cánh máy bay trở nắng nhè nhẹ kèm theo mesenger
dễ thương như:
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đễnh để rồi đánh mất
Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu
Những cánh thư chỉ đề tên người nhận mà không
đề tên người gửi nên tất lẽ dĩ ngẫu không có thư phúc
đáp.Vì chẳng biết phúc đáp cho ai cả.Nhưng gã chẳng hề
để ý điều đó.
Hạnh phúc của gã là nín lặng và dõi mắt tìm kiếm đôi giày
vải ấy trên sân trường.Trong nắng hắn thấy ấm áp hơn là
nóng.Nhưng hình như cô bé không thấy vậy.Hôm sau cô
bé đến trường tung tăng đôi giày búp bê cũng xanh
nhạt.Gã tò mò với phát hiện.Ơreca! Chân cô bé bé thật. Gã
ngẩn ngơ và ngọng ngịu. Vì không dưới mười lần đôi giày
vải xanh nhạt ấy chạy qua gã , qua cả giấc mơ của gã.Gã
xót xa:"Cô bé mỏi chân không?Vì cô bé đã chạy trong giấc
mơ tôi từ lâu lắm rồi".Chỉ có điều đã 2 tháng 2 tuần 2
ngày 2 giờ kể từ chiều thứ 2 hôm ấy gã và cô bé vẫn chỉ
như 2 người xa lạ.
Lại một thứ 2 nữa.Gã đến sớm hơn mọi lần.Trên cầu thang
dãy nhà A4 có hai kẻ cùng nhịp chân nhưng không cùng
nhịp tim.Đơn giản là tim gã trai đập nhanh hơn bình
thường (khoảng hơn 60 lần trên 1 phút). Người còn lại sức
khoẻ tốt.Là cô bé đang đeo head fone nên có chút hưng
phấn. Đến bậc cầu thang cuối cùng thì viên gạch nhô ra
cản đường. Cô bé ngã. Còn trái tim gã suýt chút nữa cũng
nhảy bắn ra ngoài. Đây đúng là cơ hội hiếm có có một mà
gã không bao giờ nhẫn tâm muốn có lần thứ 2.Nếu bỏ qua
chắc gã sẽ chẳng còn cơ hội làm quen một cách chính
đáng chứ không phải theo kiểu ma cà bông(à quên!Là gà
bông) giống lũ bạn. Lý trí mách bảo hay ra lệnh chẳng
biết:"Hành động đi thôi.Việc giây náy chớ để giây
sau."Con tim đang định :" yes,sir" thì cái Thảo từ đâu
ra nhảy phóc lên người gã nhõng nhẽo đòi cõng. Thật đúng
là kì đà cản mũi! Người cần và đủ để cõng thì không cõng
lại đi cõng bà chằn này. Gã cáu kỉnh hét lên:
_Bà mang gì mà nặng thế.Tính định đè chết tui rồi cướp
răng ah?
Cái Thảo chẳng nói gì.Nó lấy tay véo lấy tai gã mà
hát:"Ngựa phi ngựa phi đường xa..." cho đến tận cửa lớp
mới thôi.Đúng là nhất quỷ nhì ba thứ ba phải là lũ mĩ nhân
tuổi tị lớp hắn mới đúng.
Thời gian cứ như con tàu mang đi xa mãi mùa hè rực cháy
hoa phượng.Những chiều mặt trời hồng điểm thêm sắc
vàng lộng lẫy của hoàng điệp và dịu hiền sắc tím
bằng lăng.
Chỉ sau chiều hôm nay thôi gã sẽ qua đây như bao người
trên phố.Nếu có khác chỉ là tiếng gọi tha thiết trường xưa,
gọi thầy , gọi lớp 12A3 và gọi thầm cô bé...Đúng vậy hôm
nay là lễ bế giảng chia tay học sinh cuối cấp.Sân trường
rợp những cánh bướm trắng đẹp đến kỳ lạ.Chúng trao
nhau một nụ cười một ánh mắt.Chỉ thế là đủ ! Cho một thời
mộng mơ...
Những rung động đầu đời đến vội vã mà đi cũng vội vã.Gã
chỉ kịp mỉm cười và mơ mộng 3 tháng nước sôi lửa
bỏng.Còn bây giờ???Gã đang đứng giữa sân trường đại
học thưởng thức vị ngọt ngào của cơn mưa hè đầu tiên
trong năm học mới.Mưa ghé qua để lại dải nắng vàng mơn
man quanh gã.Cảm giác này quen quá.Nhưng đôi giày vải
xanh nhạt kia còn thân thuộc hơn .
Và … Gã gặp lại tình yêu đầu
đời . Cô bé ấy là tân sinh viên của trường gã.Gã đã tặng cô
bé ấy chiếc máy bay giấy chở đầy nắng-những giọt nắng
của thời gian đề tên người gửi:
Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Bước lơ đễnh để rồi đánh mất
Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét