Hải Phòng, ngày 15 tháng 3 năm2011
Một mình
(hotmit_1989)
Tháng 3
Tháng 3 năm nay lạnh đến khó hiểu.
Cơn gió mùa Đông bắc làm lạnh cả mùa xuân.
Còn cơn mưa rào rạt như ngày hè lại ướt hết cả nắng xuân
Hải Phòng mưa suốt từ hôm kia.
Sáng sớm mưa phùn ...
Càng tối muộn hạt mưa càng lớn và mau lẹ
Đường xá trơn và nhầy nhụa những vết xe...
Xe lớn, xe bé....
Xe thô sơ, xe gắn động cơ
Xe tám bánh, xe bốn bánh...xe hai bánh
Tất cả vòng xoay cuộc sống đều qua đây...chênh vênh và hối hả
Phố
Mọi thứ cứ nhòe nhoẹt hết cả....tựa như tranh màu nước họa sỹ vẽ
Chùm tia màu vàng sáng là ngọn đèn cao áp
Đốm đỏ treo lơ lửng...không phải đèn lồng...mà là đèn giao thông
Vài nét tạt chéo từ trái qua phải là gió...
Màu xanh đậm ...có đôi chỗ tối phía cuối là đêm...
Những chấm nhỏ như di động...là chúng ta
Phố trong đêm mưa....rực rỡ.
Phố quên khoác cho mình áo tơi...để thấm lạnh từng con đường
Phố run rẩy xao xác đến từng phiến lá
Phố thảng thốt trong tịch lặng heo hút
Phố hát...
Tôi nghe phố hát đã nhiều
Phố hát cho những đôi tình nhân, cho những trái tim còn lưu lạc chưa tìm thấy nhau
Tạm biệt phố...tôi trở về ngôi nhà của tôi...thân thương và ấm áp.
Một mình
" Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên
Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên..."
Đã 10.30pm...có tôi, bát mì và " một mình"
Lạnh, đói, quạnh quẽ...mới thấm thía thế nào là một mình.
Nghe Hồng Nhung ...giọng hát...gần mà xa
Một dòng xám buồn chảy trong từng nốt nhạc...xa mà gần
"Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
Đêm nay tôi lại một mình..."
Bài hát này Thanh Tùng viết về người phụ nữ cả đời ông yêu thương và kính trọng.
Đó là mẹ của con trai ông, là vợ của ông...
Một người sống mãi trong " Một mình", trong " Em và tôi"
"Nhớ em vội vàng trong nắng trưa
Áo phơi trời đổ cơn mưa
Bâng khuâng khi con đang còn nhỏ
Tan ca bố có đón đưa..."
Thay mặt cho các đáng mày râu...
Người nhạc sỹ ấy đã dành tặng vợ ông, cho những người phụ nữ hi sinh thầm lặng một bản tình ca tuyệt đẹp.
"Nhớ em giọt mồ hôi tóc mai
Gió sương mòn cả hai vai
Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ
Nghiêng nghiêng bóng em gầy..."
Và tôi cá rằng ...
nếu ai đó đang nghe ca khúc này...
họ đang nghĩ về người phụ nữ trong cuộc đời họ.
Tôi nghĩ đến người bà đã mất, nghĩ đến mẹ tôi...đến những điều đã trở thành dĩ vãng
"Vắng em còn lại tôi với tôi
Lá khô mùa này lại rơi
Thương em mênh mông chân trời lạ
Bơ vơ chốn xa xôi"
Bà ngoại mất khi mới 30 tuổi.
Tôi chưa bao giờ được nũng nịu vào lòng bà như những đứa trẻ khác...
Chỉ là qua ký ức của mẹ tôi- khi mẹ 8 tuổi...tôi tưởng tượng ra bà
Và đến khi tôi 22 tuổi- bà vẫn vậy- người đàn bà 30 tuổi đang bồng cậu tôi...tay kia dắt mẹ tôi
Nhiều người bảo chết là hết...nhưng liệu có hết cô đơn???
Thương! Thương em mênh mông chân trời lạ bơ vơ chốn xa xôi...
"
Vắng em đời còn ai với ai
Ngất ngây men rượu say
Đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ
Cô đơn, cùng với tôi về ....."
Bỗng thấy cô đơn khủng khiếp.
Bỗng muốn vòng tay ôm mẹ thật chặt
Bỗng muốn xiết lấy những ngày tháng đã qua ...những ngày tháng phía trước ...những ngày đẹp trời
Bỗng nhớ anh...ngẩn ngơ....thì thầm...một mình